Chương 7 – 3
Tiếng mưa dần tắt.
Tiếng gió cũng trở nên yếu ớt.
Đêm, vẫn tối đen như mực.
Huân co ro ngồi bên cửa sổ, tứ chi như bị rút mất sức lực cuối cùng, lồng ngực như bị khoét thủng một lỗ to.
Nếu anh đưa tay ra.
Có lẽ đã giữ cô ở lại.
Nếu anh ôm lấy cô khi cô đang khóc.
Có lẽ ít nhất cũng ngăn được nước mắt của cô.
Cô đã đi rồi.
Chẳng còn gì nữa.
Lồng ngực trống rỗng.
Chỉ còn lại một trời lạnh lẽo.
Đầu anh tựa vào khung kính cửa sổ, trong đầu chỉ có những tiếng vọng lặng lẽ…
…
“… Tôi cũng mặc kệ anh… không bao giờ quan tâm đến anh nữa… mãi mãi…”
…
Tĩnh lặng như chết.
Lâu sau.
Rất lâu.
Thoáng nghe văng vẳng đâu đây một tiếng nức nở nho nhỏ không dễ nghe thấy, lặng lẽ lọt vào.
Cơ thể Huân dần dần cứng lại.
Anh nghiêng tai lắng nghe.
Niềm vui sướng điên cuồng thắp đầy trong mắt.
* * *
Trên bậc thềm ướt đẫm.
Một cô gái tóc đỏ đang ôm đầu khóc khe khẽ.
Hình như cô đã khóc cả một đời.
Huân bước đến bên cô.
Ngồi xuống.
Hỏi cô: “Tại sao vẫn chưa đi?”.
Cô ngẩng lên, đôi mắt sưng mỏng như hai quả hồ đào, vừa khóc vừa nói:
“Em không nỡ bỏ đi, vừa ra đây là em đã hối hận… em không muốn bỏ mặc anh… em muốn ở bên anh…”
Cô nhào vào lòng anh, ôm choàng lấy.
Nước mắt nóng bỏng lồng ngực Huân.
“Anh không muốn làm bạn em, vậy thì không làm bạn nữa…”
Cô dụi dụi mặt vào áo anh, chùi sạch nước mắt, cố gắng cười với anh:
“… Để em làm người yêu của anh vậy.”
Huân nhìn cô.
Anh hoàn toàn quên mất cách nói chuyện.
Tiểu Tuyền bắt đầu cuống lên.
Cô lắp bắp.
“Em… em nói thật đó, em không biết mình đã thích anh từ lúc nào, em thật sự thích anh, em… em… thật sự…”
Cổ họng Huân khô rát không nói nổi câu nào.
Tiểu Tuyền cuống quá, bèn kéo cổ anh lại…
Hôn lên đó!
Đôi môi cô rất mặn, có vị của nước mắt; môi anh thanh mát, có phần lóng ngóng; cô hôn anh, hôn rất mạnh, nóng bỏng như một ngọn lửa.
Nụ hôn này chỉ kéo dài vài giây.
Cô buông anh ra.
Đôi mắt cô sáng rỡ như ánh sao.
Đôi má anh vừa đỏ vừa nóng.
Cô cười trong nước mắt:
“Để em làm người yêu của anh có được không?”
Cô lại hôn anh.
Nụ hôn này rất dịu dàng, hôn lên môi anh như một vệt lông vũ phất qua, đầu lưỡi nhỏ ngọt ngào của cô khẽ hôn lên mỗi đường nét tuyệt mỹ của đôi môi anh.
Nụ hôn này rất dài, hôn đến khi mưa không còn rơi, hôn đến nỗi ánh sao thẹn thùng nấp vào bóng đêm.
Cô vừa hôn anh, vừa hỏi:
“Là người yêu của anh, được không?”
Gió đêm dịu dàng khẽ vờn bên anh.
Trong đôi mắt Huân ánh lên gương mặt e ấp của cô.
Anh khẽ ôm lấy cô.
Mặt đỏ bừng hôn lên đôi môi cô.
Thì ra…
Được cô hôn và được hôn cô, lại ngọt ngào như nhau!