PHẦN CUỐI
Màn đêm dần buông.
Rèm cửa sổ bị gió lay động.
Huân co ro người ngồi bên cửa sổ, màu tím của đôi đồng tử đã ảm đạm dần.
Anh mãi đợi cô.
Cô thì mãi không quay về.
Anh có phần hoảng loạn, có phải cô cũng cười giễu anh như mọi người, thấy anh giống như một thằng hề không. Năm xưa mẹ anh lúc nào cũng khóc, khóc và trách móc anh tại sao lại nhiều chuyện như thế.
Anh không quan tâm cha mình có phải là Dương Tỉnh Sâm hay không, chỉ muốn để mọi việc này qua đi, để người mẹ đã khuất của anh không còn bị quấy nhiễu, để anh và Tiểu Tuyền có thể sống bình yên.
Nhưng mà, Tiểu Tuyền mãi vẫn không xuất hiện.
Có tiếng mở khóa cửa.
Huân nín thở!
Tiếng mở cửa, rồi tiếng cởi giày, sau đó là tiếng nói của cô!
“Huân! Anh có ở nhà không?”
Huân nhắm nghiền mắt, cô ấy đã về, gió đêm cơ hồ cuốn đến một mùi hương ngọt ngào thanh tân.
Tiểu Tuyền nhìn thấy Huân ngồi co ro bên cửa sổ như một cậu bé, đặt mọi thứ trong tay xuống, thở dài bước đến trước mặt anh, vỗ vỗ vai anh:
“Sao anh lại ở đây? Cũng chẳng thèm bật đèn.”
Huân lặng lẽ nhìn cô:
“Cuối cùng em cũng về rồi.”
“Nói thừa, em không về mà anh nhìn thấy em được à?”
Tiểu Tuyền quan sát anh, í, sao anh khác với bình thường quá. Tròng mắt đảo lia lịa, rồi cô vươn đôi tay ra:
“Huân, để em ôm anh nhé, được không?”
Dựa vào cửa sổ.
Cô ôm lấy anh, nhè nhẹ lắc lư, một tiết tấu kỳ quặc nhưng dịu dàng.
Huân tựa vào lòng cô, ấm áp đến muốn thiếp ngủ.
“Hôm nay anh lại nổi điên rồi, đánh toác cả đầu phóng viên người ta.” Tiểu Tuyền cười rồi thở dài: “Anh đúng là thích gây chuyện quá, chuyện của Dương Tỉnh Sâm vẫn chưa đi đến đâu thì lại phát sinh vụ đánh người rồi”.
Giọng của Huân đanh lại:
“Em đang chỉ trích anh à?”
Tiểu Tuyền càng ôm anh chặt hơn, cười khẽ:
“Ây da, anh là tên gây họa, bày ra cả đống chuyện phiền phức thế này khó giải quyết quá.”
Anh vùng vẫy muốn rời khỏi cô.
Cô kề sát tai anh, cười hi hi: “Có điều, em thích thế”.
Anh ngẩn ngơ.
“Sự việc độ khó càng cao, thì càng thể hiện bản lĩnh thông thiên của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ em đây!” Cô hôn lên vành tai anh, cười: “Vả lại, càng thể hiện rõ em quan trọng với anh nhiều thế nào, em đối xử với anh tốt như thế nào”.
Huân lẩm bẩm:
“Tiểu Tuyền…”
Cô hôn lên hõm cổ anh:
“Huân, nếu Dương Tỉnh Sâm thật sự là bố anh, anh sẽ thế nào?”
“Anh đã không còn cần đến bố nữa.” Anh nắm chặt tay cô. “Bố là ai chẳng còn ý nghĩa gì với anh cả, chỉ có ý nghĩa với mẹ anh thôi, vì ông là sinh mệnh của bà.”
Tiểu Tuyền gật đầu.
Huân nhìn cô:
“Em, cũng là sinh mệnh của anh.”
Tiểu Tuyền lắc đầu:
“Em là tiểu ma nữ bảo vệ thiên sứ.”
“Thiên sứ có thể hôn ma nữ không?”
“Không được.”
“…”
“Vì ma nữ đói rồi.”
“Anh đi nấu cơm!” Huân nhảy lên.
Tiểu Tuyền kéo anh xuống:
“Ma nữ đói đến nỗi muốn ăn thịt thiên sứ!”
Huân đỏ mặt.
Tiểu Tuyền chồm đến, đẩy anh ngã xuống nền nhà, bắt đầu “giày vò”.
Khụ khụ, những chị em trong sáng ngây thơ nên bỏ qua không xem là hay nhất.
(CÁI ĐOẠN NÀY ỨC CHẾ NHẤT NÈ >O<)
* * *
Ngày hôm sau.
Tuần san Quất Tử công bố bản xét nghiệm của Thạch Hải – nhân vật đóng vai phụ trong scandal sex giữa Dương Tỉnh Sâm và tình nhân của ông ta, chứng minh rõ ràng rằng Thạch Hải vốn không có khả năng làm phụ nữ mang thai được. Lời đồn đại Hạ Dạ Huân là con của Hạ Oanh và Thạch Hải đã sụp đổ.
Thạch Hải từng tức giận lên giọng tuyên bố sẽ kiện tuần san Quất Tử đã dám công bố đời tư của ông ta khi chưa được sự cho phép, nhưng về sau không biết vì sao mà không thấy động tĩnh gì nữa. Nghe những người thông hiểu sự tình phân tích thì, ông ta đã mất đi giá trị lợi dụng, lại có được một khoản hời từ việc thỏa thuận ngầm với tuần san Quất Tử, nên càng biết điều mà chọn im lặng.
Sự kiện Hạ Dạ Huân đánh phóng viên cũng chỉ dấy lên trong một khoảng thời gian ngắn.
Về sau, Hạ Dạ Huân đã trả tiền thuốc men viện phí và cả tiền bồi dưỡng cho gã phóng viên bị đánh kia, đồng thời giải thích tâm trạng anh khi ấy đang rơi vào trạng thái kích động cực đoan, và đồng thời cho phép tạp chí mà anh chàng kia làm việc có được tư cách xuất hiện cùng ê kíp quay MV mới nhất của anh. Thế là, mọi vướng mắc đã bay biến như mây trôi trong sự “thông tình đạt lý” của mọi người.
Tiểu Tuyền gác điện thoại, liếc nhìn Huân đang ngồi bên cạnh gảy guitar: “Anh có biết ai gọi đến không?”.
Huân cười nhẹ, người đó đã nhờ người đến tìm anh mấy lần rồi, nhưng anh đã tỏ rõ ý của mình.
“Dương Tỉnh Sâm nói muốn gặp mặt anh.”
“Bảo ông ta xem ti vi là được, anh thường xuất hiện trong đó.”
Tiểu Tuyền cười:
“Này, anh không định gặp ông ta thật à?”
Ngón tay Huân vờn trên dây đàn:
“Thạch Hải không có quan hệ gì với anh, thì không có nghĩa Dương Tỉnh Sâm chính là bố của anh.”
“Ông ta muốn làm xét nghiệp ADN.”
“Bảo ông ta tự đi mà làm.”
Tiểu Tuyền giơ ngón tay cái lên:
“Đúng! Huân tuyệt quá!”
Phải vậy thôi, năm ấy ông ta chưa điều tra kỹ đã vứt bỏ Huân và mẹ anh, mặc kệ Huân thui thủi lớn lên trong cô nhi viện, đúng là máu lạnh. Đến bây giờ phát hiện ra Huân có thể là con trai mình, thì lại trơ trẽn bâu vào, thế gian này làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Bầu trời đêm giăng đầy những ngôi sao.
Ánh mắt Huân là ngôi sao tím đẹp nhất.
Anh gảy guitar, dịu dàng nói với Tiểu Tuyền:
“Anh có bài hát này, muốn hát cho em nghe!”
Cô chạy đến, gối lên đùi anh.
Anh là một người bước đi trong đêm
Không sao
Không đèn
Chẳng ai thèm quan tâm nụ cười của anh
Gương mặt dần cứng lại
Rồi dần lạnh lẽo như băng
Người yêu ơi
Anh đi tìm đôi mắt của em
Hãy cho anh một phương hướng
Anh muốn làm một đứa bé con bên cạnh em
Cười cho em nghe
Khóc cho em nghe
Anh muốn ngủ yên bên cạnh em
Không đắp chăn
Để đợi em đắp lại cho anh
Anh muốn làm rất nhiều chuyện xấu
Em chỉ tức giận
Bảo với anh như thế không hay
Nhưng anh đành chịu thua
Bên cạnh em
Anh muốn trở thành đứa trẻ
Ngoan ngoãn nghe lời
Để em yêu anh
Mãi mãi không rời xa
Người yêu ơi
Đừng buông anh ra
Đừng để anh trở lại là kẻ cô độc bước đi trong đêm
…
Âm nhạc tuyệt diệu.
Giọng hát tuyệt diệu.
Bầu trời đêm tuyệt diệu.
Và còn có Huân tuyệt diệu.
Tiểu Tuyền mỉm cười ngủ thiếp đi.
Mái tóc đỏ của cô xõa tung trên chân Huân, nổi bật và sáng rực, trong một thoáng như có ánh hào quang của thiên sứ…
- – - Hết – - -