− Bây giờ ba mới nhớ tới . Cô... tên là gì đây... cái con bé nhỏ thó, mềm mại, năm ngoái có qua bên mình, con biết không, nó bà con với thằng Ashley... à, nhớ ra rồi, cô Melanie Hamilton, đúng cái tên đó rồi... con nhỏ và thằng Charles, em nó cũng vừa từ Atlanta về đó và...
− Ồ, cô ta cũng đã tới đó?
− Chớ sao, và con nhỏ mới mềm mại và lặng lẽ làm sao. Không một tiếng nào nói cho mình hết, đúng tư cách một người đàn bà. Thôi vô con, đừng cà rề nữa. Coi chừng má con ra kiếm bây giờ.
Những tin tức vừa nghe khiến tim nàng se thắt . Nàng đã mong mỏi một chuyện ngoài hy vọng là Melanie Hamilton vẫn còn ở lại Atlanta và bây giờ lại nghe chính miệng cha nàng khen ngợi tư cách dịu hiền của cô ta, trái ngược với tánh tình mình, nàng không chịu nổi nữa nên đi thẳng vào đề:
− Ashley cũng có mặt ở đó hả ba?
− Có chớ .
Gerlad buông tay con gái ra, và quay nhìn sát mặt con:
− Nếu chỉ vì chuyện đó mà con ra đây đợi ba thì tại sao không nói trắng ra mà lại vòng vo?
Scarlett không biết phải nói gì, nàng nghe mặt mình nóng ran lên.
− Nè, nói đi chớ .
Nàng vẫn chưa nói được, ước gì có quyền được nắm lấy cha mình và lay mạnh bắt người im miệng lại.
− Nó có ở đó và nó vồn vã hỏi thăm con, bọn em gái nó cũng vậy. Tụi nó mong con sẽ không vắng mặt trong cuộc dã yến ngày mai.
Và ông tinh tế hỏi thêm:
− Bây giờ con nói thật coi, có chuyện gì giữa con và thằng Ashley?
Scarlett vừa trả lời gọn vừa ôm lấy tay cha:
− Có gì đâu. Mình đi vào, ba.
Gerald để ý thái độ của con:
− À, bây giờ thì tới phiên con muốn vào nhà . Nhưng ba thì ba muốn đứng hoài ở đây cho tới khi nào hiểu rõ con muốn gì. Bây giờ ba nhớ ra rồi, mấy lúc gần đây coi bộ con hơi khác. Nó có giỡn cợt với con không?
− Không.
− Vậy là nó sẽ không bao giờ hỏi cưới con đâu.
Scarlett giận dữ nhưng Gerald đã dùng tay giữ nàng lại.
− Rán giữ mồm giữ miệng, thưa cô! Ba mới hay chuyện đó hồi xế nầy do John Quilkes nói lại và dặn phải hết sức giữ bí mật. Đó là chuyện Ashley sắp cưới Melanie. Người ta sẽ loan báo ngày mai.
Bàn tay Scarlett rời thỏng tay cha. Vậy là có thật!Tim nàng nhức buốt như đang bị vò xé bởi những chiếc răng nhọn dã thú. Giữa cơn đau lịm đó, nàng vẫn còn thấy đôi mắt cha nhìn mình, đôi mắt vừa thương hại, vừa bối rối trước một vấn đề nan giải. Ông yêu quí Scarlett nhưng đồng thời cảm thấy khó chịu khi bị cưỡng bách phải tìm một giải pháp cho những vấn đề trẻ con của nàng. Ellen thì bao giờ cũng có sẵn những đáp biện. Lẽ ra, Scarlett nên đặt những vụ rắc rối đó với vợ ông.