− Lúc nãy khi ba nói với con về mấy anh em Tarleton, không phải là ba cố ý đề cao chúng . Bọn nó đều xứng đáng, nhưng nếu con để mắt tới thằng Cade Calvert, ừ, thì là con giống ba. Họ Calvert gồm toàn những người tốt mặc dầu ông già chúng nó lấy một bà vợ Yankee. Và tới khi ba qua đời ... im, con gái cưng nghe ba nói! Ba sẽ để cả đồn điền Tara nầy cho con và thằng Cade...Scarlett giận dữ ngắt lời:
− Dầu có đặt Cade ngồi trên mặt kho tàng, con cũng không thèm . Ba đừng đề cao hắn với con! Con không thèm Tara cũng chẳng cần bất cứ một đồn điền cổ lỗ nào . Đồn điền mà không có nghĩa gì khi...
Nàng định nói "khi mà không sống được với người mình yêu", nhưng tức giận trước sự khinh mạn gạt ngang của con đối với món quà mà ông quí trọng nhứt đời - chỉ thua có Ellen - Gerald gầm lên:
− Scarlett O'Hara, cô dám đứng đó nói với tôi rằng Tara mảnh đất nầy - chẳng nghĩa lý gì hết hả ?Scarlett bướng bỉnh gật đầu . Nàng đã đau đớn đến độ không còn biết sợ cơn thịnh nộ của cha.
Khoa rộng hai cánh tay lớn và chắc nịch, Gerald quát lớn:
− Đất đai là vật duy nhứt có ý nghĩa trên đời, bởi vì đó cũng là vật duy nhứt tồn tại mãi, cô đừng quên điều đó! Đó là vật duy nhứt xứng đáng để bỏ công làm lụng, xứng đáng để chiến đấu bảo vệ... và xứng đáng để chết vì nó.
Scarlett kêu lên, giọng nhàm chán:
− Kìa, ba! Ba nói y hệt như một người Ái Nhĩ Lan.
− Có khi nào tôi xấu hổ là người Ái Nhĩ Lan đâu? Không, tôi còn hãnh diện nữa mà . Và cô, cô đừng quên là cô cũng có một nửa dòng máu Ái Nhĩ Lan trong người thì mảnh đất mà họ sống trên đó chính là một bà mẹ hiền . Ngay lúc nầy, tôi mắc cỡ vì cô. Tôi dâng cho cô mảnh đất xinh đẹp nhứt trên đời - ngoại trừ mảnh đất ở hạt Meath - rồi cô tỏ thái độ gì ? Cô gạt ngang đi!Gerald sắp ầm ĩ nổi cơn thịnh nộ thì thoáng thất nét bi thương trên mặt của con nên dừng lại:
− Nhưng thôi, con còn trẻ quá . Tình yêu đất rồi sẽ đến với con. Là người Ái Nhĩ Lan, con không làm sao rời bỏ được đất đai. Con còn nhỏ và chỉ biết nghĩ tới đám thanh niên theo tán tỉnh . Tới chừng nào lớn lên, con sẽ biết tình yêu đất ra sao... Thôi, con cứ quyết định chọn Cade hoặc một trong hai đứa sanh đôi Tarleton, hay một đứa nào đó của Evan Munroe rồi con sẽ thấy ba tốt với con tới bực nào!
− Kìa, ba!
Tới lúc đó Gerald đã hoàn toàn chán nản cuộc đối thoại với con và hết sức buồn khổ trước vấn đề nan giải . Đã vậy, ông còn đau buồn hơn vì Scarlett cứ mang bộ mặt thảm não sau khi được hứa cho chọn bất cứ người con trai ưu tú nào trong hạt, lại còn được hứa tặng cả Tara. Ông muốn những quà tặng của ông phải được đón nhận với những tiếng vỗ tay và những cái hôn đáp lễ .
− Thôi, đừng nhăn nhó nữa, tiểu thơ! Cô lấy ai cũng được miễn là người đó hoà hợp với cô, một người phong nhã miền Nam, và biết tự trọng. Đối với đàn bà, tình yêu tới sau hôn nhân.
− Ồ, ba! Đó là quan niệm cổ hủ bên xứ của ba!
− Nhưng đó là một quan niệm đúng! Cái trò ở Mỹ nầy muốn xếp đặt những đám cưới vì tình, như bọn đầy tớ, bọn Yankee! Những cuộc hôn nhân tốt đẹp nhứt là do cha mẹ tác thành cho con gái chớ làm sao một đứa bé nông nổi giống như con mà có thể biết được đứa nào tốt, đứa nào đểu cán? Cứ xem dòng họ Quilkes thì biết . Cái gì đã làm cho người của họ từ đời nầy tới đời kia vẫn khoẻ mạnh và kiêu dũng? Có gì lạ đâu, họ chỉ kết hợp lẫn nhau, cưới gả những người trong họ hàng do chính gia đình của họ muốn như vậy.
− Ồ!
Scarlett rên rỉ, nỗi đau xót lại đến với nàng vì những lời của Gerald lại gợi ra một sự thật phũ phàng . Nhìn cái đầu cúi gầm của con, Gerald lắc lư trên đôi chân một cách khổ sở:
− Con khóc đó hả ?
Ông vừa hỏi vừa vụng về nâng cằm con lên, nét mặt hiện rõ tình thương.
− Không.