Bà Merriwether mỉm cười:
− Tôi đã nói với Pitty là tôi sẽ mượn cháu vào làm việc trong bịnh viện của tôi. Nhớ đừng có hứa với bà Meade hay bà Whiting!
− Thưa, không đâu.
Scarlett trả lời, chẳng nghĩ gì tới ý nghĩa câu nói của bà Merriwether mà chỉ cảm thấy ấm áp vì được săn đón và mời mọc .
Nàng nói tiếp:
− Rất mong được gặp lại bà .
Xe tiếp tục lăn bánh và phải ngừng lại một lúc để nhường chỗ cho hai phụ nữ tay ôm những thúng đựng đầy băng cứu thương dò từng bước một đi qua trên con đường lài trơn trợt . Đúng ngay lúc đó, Scarlett bỗng chú ý đến một người mặc y phục rực rỡ trên lề đường - quá rực rỡ để mặc đi ngoài phố - với chiếc khăn choàng loại nỉ mềm mại Tô cách lan dài chấm gót . Quay đầu lại, nàng nhận ra đó là một thiếu phụ cao lớn, khá đẹp với khuôn mặt dạn dĩ và mái tóc đỏ chói, quá đỏ để có thể tin là màu tóc thật . Đây là lần thứ nhứt nàng nhìn tận mắt một người đàn bà chắc chắn đã có "làm một cái gì trên tóc" và nàng nhìn ả ta một cách mê mẩn . Nàng thì thầm hỏi:
− Bác Peter, ai vậy ?
− Tôi không biết .
− Bác biết mà . Ai vậy ?
− Tên là Belle Watling.
Peter vừa đáp vừa xệ môi dưới xuống . Scarlett hiểu ra ngay vì bác ta không nói tới tiếng "cô" hay "bà" để nói về người đó .
− Nhưng là ai mới được ?
Peter sầm mặt, quất roi lên mình ngựa:
− Bà Scarlett, cô Pitty không thích bà đặt những câu hỏi không dính líu gì tới bà . Ở đây bây giờ có không biết bao nhiêu người không cần phải nói tới .
"Trời đất!" Scarlett im lìm nghĩ "chắc là một phụ nữ đồi trụy".
Nàng chưa hề nhìn thấy một người đàn bà đồi truỵ nào cả nên ngoái đầu nhìn theo cho tới khi ả kia khuất dạng trong đám đông.