− Em hãy can đảm lên! Đừng khóc nữa! Nào, Scarlett!
Scarlett nằm vật ra giường, khóc mỗi lúc mỗi to hơn. Nàng khóc cho cuộc đời thanh xuân của mình đã mất đi, khóc vì những nguồn vui tuổi trẻ đã từ bỏ nàng, khóc vì giận tức và hận tủi - khóc như một đứa bé thường biết trước là sẽ được thỏa mãn những đòi hỏi của nó bằng tiếng khóc, và bây giờ chợt nhận ra là dầu có khóc bao nhiêu đi nữa cũng chẳng được gì . Nàng vùi đầu vào gối, vừa khóc, vừa đập chân túi bụi lên chiếc nệm bông.
Qua tiếng khóc, nàng hét lớn:
− Chết đi còn sướng hơn!
Trước sự biểu lộ niềm đau quá mãnh liệt đó, Pittypat nín khóc ngay và Melly vội vàng chạy tới bên giường vỗ về cô em dâu:
− Thôi em, đừng khóc nữa! Hãy cố nhớ là Charlie đã yêu thương em biết bao và lấy đó làm an ủi! Hãy nhớ là em vẫn còn đứa con!
Bực tức vì đã bị hiểu lầm và tủi hận vì đã hết được vui chơi, Scarlett nghẹn lời . Đó cũng là một chuyện may, bởi vì nếu nói được, nàng đã nói thẳng với họ những cảm nghĩ của nàng mà chẳng cần phải chọn lời giống như ông Gerald. Melanie vuốt ve vai người em dâu trong khi cô Pittypat rón rén tới hạ các tấm màn che ánh nắng .
Scarlett vùng dậy, mặt sưng lên, sừng sộ:
− Đừng kéo xuống! Tôi đã chết đâu mà rũ màn ... mặc dầu tôi vẫn muốn chết đây. Thôi ra hết đi, để tôi yên!
Nàng lại nằm vật xuống, vùi đầu vào gối . Sau một hồi thì thầm bàn cãi, Pittypat và Melanie nhón gót bước ra khỏi phòng . Nàng nghe Melanie nói nhỏ với cô Pittypat trong khi cả hai xuống lầu:
− Cô Pitty, cháu nghĩ là cô không nên nhắc tới Charlie trước mặt Scarlett. Cô biết là mợ ấy vẫn chưa nguôi ngoai. Tội nghiệp, trông thảm hại quá và cháu biết là mợ ấy cố dằn để khỏi khóc . Mình không nên gây thêm đau khổ nữa .
Scarlett giận dữ hất tung tấm vải trải giường, cố nghĩ một câu độc hại nào dể nói ra, nhưng cuối cùng nàng chỉ nói được hai tiếng quen miệng: "Quái đản chưa!" và cảm thấy khuây khoả lạo . Làm thế nào mà Melanie lại có thể cứ ru rú trong nhà, không có lấy một thú vui nào, lại cứ tiếp tục để tang em trong khi chỉ mới có 18 tuổi . Dường như Melanie không hề biết hay bất cần biết là cuộc sống nhiệt náo đang đi qua với tiếng thúc ngựa leng keng.
Scarlett đấm mạnh vào gối nghĩ:
"Chị ta cứ trơ như một khúc củi, có bao giờ được nhiều người chú ý như mình đâu mà cảm thấy thiếu thốn như mình . Vả lại, vả lại ... chị ta còn có được Ashley, còn mình thì chẳng còn ai cả".Nàng nằm lì trong phòng cho đến xế chiều và quang cảnh những kẻ đi cắm trại về với những cổ xe chất đầy nhánh thông, dây leo và cây dương sĩ không an ủi nàng được chút nào . Ai nấy vẫn vui tười dù hơi mệt . Họ cũng vẫy tay chào nàng và được đáp lại một cách uể oải . Cuộc sống đã vô vọng thì còn gì đáng sống nữa đâu!
Sự giải thoát đã đến quá bất ngờ cùng một lúc với bà Merriwether và Elsing đi xe đến trong khi cả nhà đang ngủ trưa. Ngạc nhiên vì có người đến nhà vào giờ nầy, Melanie, Scarlett và cô Pittypat đều tỉnh ngủ ngay, hấp tấp cài móc áo, sửa lại tóc rồi xuống phòng khách .
− Mấy đứa con bà Bonnell lên sởi .
Bà Merriwether đột ngột nói dường như muốn kết tội bà Bonnell phải chịu hết trách nhiệm khi để cho một chuyện như vậy xảy ra.