Có lần nàng trách hắn:
− Ông có nghĩ gì thì nghĩ, sao lại phải nói ra? Nghĩ thì nghĩ nhưng ngậm miệng lại, phải yên lành hơn không?
− Đó là phương pháp của cô, phải không cô gái mắt xanh đạo đức giả? Scarlett! Scarlett! Tôi hy vọng cô can đảm hơn lên. Tôi nghĩ là người có dòng máu Ái nhĩ lan cứ nghĩ sao nói vậy và điều toàn thiện sẽ tự nó tới sau cùng . Nói thật coi, có lúc cô muốn nổ tung ra vì bắt buộc phải ngậm miệng không?
Scarlett miễn cưỡng nhìn nhận:
− Phải, tôi chán quá khi nghe họ nói tới chánh nghĩa hết sáng tới chiều, hết chiều tới tối . Nhưng trời ơi, ông có thấy không, nếu tôi nói ra như vậy sẽ không ai còn tiếp chuyện tôi và còn ai chịu khiêu vũ với mình nữa .
− À, ra vậy . Vậy là người ta chỉ cần được khiêu vũ, bằng mọi giá . Tôi phục cái tánh tự chủ của cô nhưng tôi không thích được vậy . Tôi cũng không muốn khoác chiếc áo ái quốc lên người dầu có lợi ích cho mình tới đâu cũng vậy . Đã có nhiều nhà ái quốc ngu ngốc liều cho đến đồng bạc cuối trong việc phong tỏa để rồi sau đó bị khánh tận . Tôi không thuộc thành phần đó, đoạt kỷ lục ái quốc hay làm cho danh sách mấy tên phá sản dài thêm ra. Hãy để yên họ trong vầng hào quang đó . Họ đáng mang nó ... lần nầy tôi nói thật tình... vả lại, họ chỉ hưởng vinh quang trong một hay hai năm là cùng .
− Miệng mồm ông độc quá . Ông nói vậy nhưng vẫn biết là Anh và Pháp sẽ đứng bên cạnh chúng ta một ngày gần đây và ...
− Kìa Scarlett, cô vừa đọc báo chớ gì! Lạ quá! Đừng đọc nữa! Chỉ làm rối trí thêm thôi. Cô biết không, tôi vừa ở Anh về chưa được một tháng . Anh quốc không bao giờ giúp Liên bang miền Nam. Anh quốc không chịu về phe với kẻ yếu thế đâu. Đó là đặc tính của người anh. Hơn nữa, cái bà Hòa Lan mập ú đang ngồi trên ngai vàng là một người rất sợ Chúa và không tán thành chế độ nô lệ . Công nhân xưởng dệt Anh có chết đói vì không có bông vải của chúng ta cũng mặc ... không bao giờ ... không bao giờ họ ra tay để duy trì chế độ nô lệ . Còn nước Pháp, cái bóng yếu ớt của Nã Phá Luân đó mãi bận rộn chuyện thôn tính Mễ Tây Cơ, chẳng còn cách nào để lo lắng cho chúng ta đâu. Thật ra, ông ta vui sướng là có cuộc chiến nầy, vì nó làm chúng ta không thể nào xen vào chuyện ông ta ở Mễ Tây Cơ... Không, Scarlett, bảo rằng nước ngoài sẽ can thiệp chỉ là óc tưởng tượng của nhà báo để nâng cao tinh thần người miền Nam thôi. Liên bang miền Nam đã cùng đường . Nó đang sống như con lạc đà sống nhờ cái bướu . Và cái bướu dù lớn tới đâu cũng không phải là nguồn vô tận . Tôi sẽ hoạt động sáu tháng nữa trong vụ vượt phong tỏa rồi thôi, vì sau đó tình hình sẽ nguy hiểm hơn. Tôi sẽ bán tàu cho mấy tên người Anh ngu ngốc vẫn tin là còn làm ăn như vậy được . Nhưng dầu sao tôi cũng chẳng có gì bận tâm. Tôi đã kiếm khá nhiều tiền, toàn là tiền vàng gởi ở ngân hàng Anh. Tiền giấy đối với tôi vô giá trị.