- Thì chúng đã mắc cái bệnh này nè. Con gái của mụ già Slatte'y, con Emmie nó bị bệnh và mụ Slatte'y chạy ào tới bà Ellen như thường khi có chuyện túng ngặt. Bộ mụ không biết săn sóc cho con gái mụ hay sao? Bà Ellen cũng đâu có 'ảnh 'ang. Vậy mà bà cũng qua săn sóc cho con Emmie. Bà Ellen đâu có khỏe mạnh gì, hơn nữa quân Yankee cứ lại đây sung công thức ăn làm chúng ta chẳng còn đầy đủ thức ăn nữa. Bà Ellen thì ăn ít như chim. Tôi đã nói đi nói lại là cứ bỏ mặc cái quân da t'ắng hạ tiện đó đi nhưng bà không chịu nghe. Bởi vậy, khi con Emmie đã bớt thì Ca''een bị lây. Bệnh thương hàn nó chộp được Ca''een 'ồi thì tới Suellen. Vậy là bà Ellen phải lo săn sóc cho hai con.
Lúc đó quân Yankee đã vượt sông và cũng không ai biết được số phận Ta'a 'a sao. Tôi thì muốn điên lên nhưng bà Ellen thì lạnh lùng như t'ái dưa leo, chỉ lo cho hai cô bệnh đã nặng mà không tìm 'a thầy thuốc, cũng không có thuốc men. 'ồi một đêm, sau khi tôi và bà vừa lau mình xong cho hai cô thì bà nói với tôi: "Mammy, phải chi tôi bán được linh hồn để mua nước đá đắp cho mấy đứa nhỏ"
Bà không cho ông Ge'ald vào đây, 'osa, Teena và mọi người khác cũng không, t'ừ tôi 'a vì tôi đã có lần bị thương hàn. 'ồi bà bị lây, cô Scarlett, và tôi biết ngay không còn cách nào cứu chữa.Mammy ngồi dậy kéo yếm lau nước mắt.
- Bệnh trở nặng thật mau, cô Scarlett và dầu viên bác sĩ Yankee hảo tâm ấy đã hết lòng săn sóc cũng đành chịu. Bà không còn biết gì nữa. Tôi gọi tên bà, gợi chuyện với bà nhưng bà không còn nhận 'a vú của bà nữa.
- Má tôi có...có bao giờ nhắc tôi...hoặc kêu tên tôi không?
- Không, bà tưởng bà còn là thiếu nữ ở Savannah. Bà không gọi tên một ai cả.
Dilcey chợt quay lại, đặt đứa bé đã thiêm thiếp ngủ xuống gối.
- Có, bà có gọi tên một người nào đó.
- Câm miệng con mọi da đỏ kia.
Mammy quay sang Dilcey với điệu bộ đe dọa.
- Thôi, Mammy. Vậy má gọi tên ai, Dilcey? Ba tôi phải không?
- Thưa cô không. Không phải tên ba cô. Ngay t'ong đêm bông vải bị đốt.
- Thôi bỏ qua chuyện bông vải cháy...nói tôi nghe mau đi.
- Dạ, bông vải cháy hết cả. Quân Yankee đem chất 'a ngoài sân hết t'ơn kho, chúng 'eo hò: "Đây là ngọn lửa vĩ đại nhứt Geo'gia và đốt ngay.
Tất cả số bông vải tích trữ suốt ba năm...một trăn năm chục ngàn đô-la tan tành trong một ngọn lửa!
- Và khi lửa cháy sáng như ban ngày...chúng tôi sợ nhà bị cháy lây, lửa sáng đến đỗi cô có thể tìm được một cây kim 'ớt trên sàn. Và khi ngọn lửa chiếu qua cửa sổ, bà Ellen tỉnh lại, bà ngồi thẳng trên giường và gọi lớn nhiều lần: "Philippe! Philippe!". Tôi chưa bao giờ nghe cái tên này, nhưng chắc chắn là tên của một người nào đó.
Mammy ngồi sững như tượng đá, trừng mắt nhìn Dilcey nhưng Scarlett không trông thấy, nàng đã vùi đầu vào lòng bàn tay. Philippe...người ấy là ai và đã làm gì đến nỗi mẹ nàng gọi tên trước lúc lìa đời?