Nhưng cứ cho là họ bắt được con lợn xề, sẽ ra sao khi người ta ăn hết con lợn và con của nó. Và cuộc sống sẽ cứ tiếp diễn và cái đói cũng vậy. Mùa đông sắp tới và người ta chẳng có gì cho vào miệng, ngay cả những thứ còm cõi còn lại của vườn nhà hàng xóm. Người ta không bỏ qua được những hạt đậu khô, bo bo, bột ngô, bột gạo... biết bao thứ khác nữa. Cần phải có những hạt ngô và bông để gieo trồng vào mùa xuân, ấy là chưa nói đến quần áo. Lấy tất cả những thứ đó ở đâu và trả tiền ra sao?
Scarlett đã bí mật lục soát các túi của ông Gérald và các tủ của ông để tìm tiền. Trong quá trình lục lọi, cô chỉ tìm thấy hàng chồng những biên lai của Liên bang và ba ngàn đôla Liên bang tiền giấy. "Chỉ đủ một bữa ăn tối, đồng tiền Liên bang bây giờ hầu như mất hết giá trị!" Scarlett nghĩ bụng mỉa mai. Nhưng cứ cho là cô có tiền và mua được thức ăn, làm sao mà trở về được Tara? Ngay cả nếu còn con ngựa khốn nạn mà Rhett đã ăn cắp được cũng chẳng đi đến đâu. Ôi! Những con lừa xinh đẹp đầy sức sống tung những cái đá hậu trên đồng cỏ, những con ngựa đẹp mà người ta vẫn đóng và xe, con ngựa cái xinh xinh của cô, những con ngựa con, con ngựa giống của ông Gérald lao qua bãi cỏ như một mũi tên... Ôi! Nếu có được một trong những con đó, ngay cả con lừa cái âm thầm nhất.
Nhưng cóc cần!... Khi mà ngón chân khỏi, cô sẽ đi bộ đến Jonesboro. Cuộc hành trình đó sẽ là dài nhất trong đời cô nhưng cô sẽ đi. Ngay cả nếu quân Yankees đã đốt hết cả thành phố cô cũng sẽ tìm ra một người nào đó để hỏi ta xem có thể tìm được thức ăn ở đâu. Cô trông thấy trước mặt cô bộ mặt cau có của Wade. Cô biết là con trai cô không thích khoai mài. Nó không ngừng nói và nhắc đi nhắc lại:
"Con thích một cái đùi gà, gạo và nước sốt".
Mặt trời đang chiếu sáng khu vườn bỗng nhiên tối sầm lại. Nước mắt đã làm mờ những hình ảnh trước mắt. Scarlett để rơi đầu lên cánh tay và cố gắng không khóc. Khóc làm chi những điều vặt ấy vả lại nước mắt chỉ có ích khi muốn có được ưu thế đối với đàn ông.