- Ðừng sợ các em ạ. Cô nói bằng giọng đùa cợt và khá to để dưới nhà cũng có thể nghe thấy được. Chị Scarlett mang súng của đức ông chồng ra cạo rỉ chẳng may chạm phải cò và viên đạn bay ra. Chị ấy sợ quá suýt nữa chết đấy... Nào Wade, mẹ cháu vừa mới bắn một phát súng của ba cháu, khi nào cháu lớn mẹ cháu sẽ cho cháu bắn!
"Nói dối khiếp thật! Scarlett nghĩ bụng và khâm phục. Ta chả thế nào mau lẹ được như thế. Nhưng nói dối để làm gì? Cần phải cho mọi người biết việc ta vừa mới làm chứ".
Cô lại quan sát một lần nữa cái xác. Cơn giận dữ đã tan mất và cô bắt đầu ghê sợ và hai đầu gối cô run lên. Mélanie lại xuất hiện trên đầu cầu thang, cô ta bám vào thành và bắt đầu lần xuống.
- Về buồng nằm đi, cô muốn tự sát hay sao?
Scarlett nói nhưng Mélanie gần như trần truồng cắn chặt môi lần từng bước một và cuối cùng cũng xuống được đến dưới nhà. Cô thì thầm.
- Chị Scarlett này, phải mang nó đi. Phải đem hắn đi chôn. Có thể không phải chỉ có mình hắn và nếu người ta tìm hắn ở đây. Cô vịn vào cánh tay Scarlett.
- Chỉ có một mình hắn thôi. Tôi đã nhìn qua cửa sổ và không thấy ai khác. Có lẽ là một thằng đào ngũ.
- Dù cho hắn chỉ có một mình, không nên để cho ai biết chuyện này. Bọn nô lệ có thể bàn tán xôn xao và thế là người ta sẽ đến bắt chị. Chị Scarlett, chúng ta phải đem giấu hắn đi đâu trước khi người của chúng ta từ đầm lầy về.
Ðược kích thích bởi giọng nói lo lắng của Mélanie, Scarlett bắt đầu suy nghĩ.
- Tôi có thể chôn hắn ở một góc vườn nơi Pork đào lấy thùng rượu. Ðất ở chỗ ấy mềm lắm. Nhưng tôi làm sao mà vác được hắn ra tận đấy?
- Chúng ta mỗi người lôi một chân. Mélanie quả quyết tuyên bố,
Scarlett không thể không khâm phục cô em chồng.
- Sức của cô không đủ để kéo một con mèo. Ðể tôi kéo. Cô về nằm nghỉ đi, kẻo lại ốm lại thì chết. Nếu cô không nghe, chính tôi sẽ vác cô lên buồng nằm.
Bộ mặt tái mét của Mélanie nở một nụ cười duyên dáng:
- Chị tốt quá, chị Scarlett. Mélanie nói và hôn má chị. Nếu chị kéo nó đi được, em sẽ lau chùi và sắp xếp thứ tự trước khi mọi người về. Thế rồi, chị Scarlett...
- Thật hả?
- Thế chị cho lục túi hắn là bất lương sao? Có thể hắn có thứ gì ăn được.
- Tôi không tin, Scarlett phản đối và thấy khó chịu vì cô đã không nghĩ ra việc đó trước. Cô cầm lấy cái túi rết của hắn, còn tôi lục túi áo.