- Nếu cô Pitty về Atlanta, chúng mình cũng nên về ở với cô, phải không Scarllet ? Ở một mình cô sẽ sợ chết mất.
Scarlett xẳng giọng :
- Chị nói sao? Tôi phải rời bỏ nơi này à? Nếu chị muốn thì cứ đi đi, tôi không cản đâu.
Melanie đỏ mặt vì hối hận:
- Chết chưa, không phải chị muốn nói vậy đâu. Chị ngớ ngẩn quá! Dĩ nhiên là chị không thể rời Tara và .... chị nghĩ là bác Peter và bà bếp cũng đủ săn sóc cho cô rồi.
Scarlett vẫn chưa hết giận:
- Không ai cản chị đâu. Muốn đi thì cứ đi.
- Em biết là chị không thể rời em. Không có em chắc chắn là chị sẽ sợ và chết mất.
- Cái đó tùy chị , nhưng đừng bắt tôi về Atlanta. Mới cất lên được mấy cái nhà rồi thằng cha Sherman sẽ tới đốt nữa cho mà biết.
Frank chen vào, cố làm ra vẻ điềm tĩnh nhưng mặt vẫn nhìn nxuống:
- Hắn không quay lại đâu. hắn đã vượt xuyên qua tiểu bang và tiến ra vùng duyên hải. Savannah mới bị chiếm tuần này và có lẽ bọn chúng sẽ tiến dần xuống miền Nam Carolina.
- Savannah bị chiếm !
- Không có cách gì giữ nổi nên đành phải thất thủ. Mình không đủ người để phòng vệ, mặc dầu tất cả đều được gọi .... ngay tới người chỉ còn lết được một chân. Các vị có biết là quân Yankee tiến gần tới Milledgeville, bên mình đã phải gọi tới tất cả thiếu sinh quân nhỏ cỡ nào cũng mặc, rồi lại còn mở hết các cửa khám ra để lấy tù bổ sung cho quân đội. Đúng vậy người tù nào chịu ra chiến đấu đều được hứa sẽ tha tội khi chiến tranh chấm dứt. Cứ mỗi lần nhìn thấy những cậu bé thiếu sinh phải cùng ở chung hàng ngũ với bọn đầu trộm đuôi cướp là tôi không khỏi rợn người và xốn xang.
- Thả xổng bọn tù đó để chúng nó phá hại dân chúng sao ?
- Cô Scarlett xin đừng ngại . Vụ đó xảy ra ở cách đây quá xa, vả lại những người tù đó chiến đấu cũng ác liệt lắm. Theo tôi một tên trộm vẫn có thể trở thành một người lính tốt...
Melanie lẩm bẩm :
- Tôi cho đó là một giải pháp hay .