"Em yêu, anh đang trở về với em!"
Trong lúc vui sướng đọc những dòng chữ đó, Scarlett tưởng như Ashley sắp trở về với mình. Lúc này, tinh thần cô đã bớt nóng sốt, cô nhận thấy rất rõ là chàng sẽ trở về với Mélanie, vì Mélanie mà cả nhà vang vang tiếng hát. Ðôi khi Scarlett tự hỏi tại sao Mélanie không chết lúc sinh nở. Ðược như thế mọi vấn đề sẽ ổn. Sau khi đã hi sinh một thời gian cho hợp lễ nghi, cô sẽ kết hôn với Ashley và sẽ trở thành một người mẹ tuyệt vời của bé Beau. Khi có ý nghĩ đó trong óc, cô vội vàng cầu Chúa và nói với Chúa đó chỉ là vô tình. Như vậy, không còn sợ Chúa nữa.
Những người lính tiếp tục từng người một đến, hoặc từng đôi, hoặc hàng tá. Họ bao giờ cũng đói. Scarlett cảm thấy thất vọng và cô thà thấy một đám mây châu chấu ập xuống Tara còn hơn. Cô bực bội với những thủ tục xưa về đón tiếp khách trong thời kỳ thịnh vượng, những cổ tục không cho phép để một người khách, dù sang hay hèn tiếp tục ra đi mà không mời họ ngủ lại đêm và không mời họ ăn, không cho ngựa ăn. Scarlett biết là thời kỳ đó đã vĩnh viễn qua rồi, nhưng những người khác ở Tara cũng như những người lính mới đến còn chưa biết và mỗi một người đến đều được đón tiếp rộng rãi như một người khách đã được đợi từ lâu.
Dần dần, khi những đoàn người vô tận đến, trái tim Scarlett càng trở nên cứng rắn hơn. Những người này ngốn số lương thực có thể nuôi sống cả Tara và những rau cỏ mà tự tay cô chăm bón. Tìm được thức ăn có dễ dàng gì đâu và số tiền lấy được của tên Yankees không phải là vô tận. Cô chỉ còn có hai tờ giấy bạc xanh và hai đồng vàng. Tại sao cô bắt buộc phải nuôi bầy người đói khát này? Chiến tranh đã kết thúc rồi, họ không bao giờ còn phải làm bức tường thành bằng xác họ nữa. Sau cùng cô phải ra lệnh cho Pork giảm khẩu phần ăn mỗi khi có những người lính đến. Lệnh đó được thực hiện cho đến khi Scarlett nhận thấy Mélanie từ khi sinh bé Beau, không bao giờ có sức chịu đựng tốt, cô đã bảo với Pork rằng hãy lấy khẩu phần của cô cho những người lính. Scarlett liền tuyên bố với cô:- Mélanie, cô không được làm như vậy nữa. Cô đang ốm dở và nếu cô không chịu ăn thì sẽ ốm, phải nằm một chỗ và chúng tôi lại phải hầu. Cứ để người ta ra đi khi chưa được ăn no. Họ đủ sức để chịu rồi. Họ đã chịu chế độ đó bốn năm nay rồi, nếu chịu thêm ít lâu nữa có làm sao đâu.
Mélanie quay lại và lần đầu tiên Scarlett ngạc nhiên thấy trong cặp mắt trong sáng của cô có một niềm xúc động mà cô không tìm cách che giấu:
- Ôi, chị Scarlett, xin chị đừng mắng em. Cứ để em làm. Chị không biết chứ làm được như vậy em phấn khởi biết bao. Mỗi khi em nhường phần của em cho một người lính khốn khổ, em thấy hình như có thể làm ở đâu đó trong miền Bắc, một người nào đó cũng nhường phần của mình cho Ashley của em để anh có sức về với em.
"Ashley của em"
"Em yêu, anh đang trở về với em!"