"Bài thơ này có đầu đề là "Bài thơ phía sau tờ giấy bạc Liên bang" rồi anh đọc tiếp:
Cách này chẳng còn tiêu biểu gì trên trái đất,Chẳng cho gì những nước nó ở trong!Chứng cớ cho một quốc gia đã mất,Hỡi bạn thân, hãy giữ lấy, hãy phô nó raCho những ai muốn nghe muốn biết,Cái đồ vô giá trị này kể lịch sửVề tự do, xuất phát từ giấc mộng của đồng bàoCủa một quốc gia đã chết vừa ra khỏi chiếc nôi"
- Ôi hay quá, cảm động quá. Mélanie kêu lên. Chị đừng đưa cho bà Má những tờ đôla để dán tường. Hãy lấy một thứ gì khác chứ không phải là giấy bạc. Như bài thơ đã nói: Chứng cứ cho một quốc gia đã mất.
- Thôi, Mélanie. Ðừng có uỷ mị như vậy. Tờ giấy bao giờ cũng chỉ là tờ giấy mà chúng ta làm gì có nhiều như vậy. Thế rồi tôi cứ phải nghe bà Má than phiền về những kẽ nứt ở tường. Tôi mong là khi
Wade lớn khôn, tôi sẽ có hàng đống tờ giấy xanh để cho nó thay vì cái đồ vô dụng Liên bang này.Trong lúc hai cô đang tranh luận với nhau, Will đùa với bé Beau, anh ngẩng mặt lên và nhìn ra lối đi, anh nói:
- Kìa, ta lại có khách. Một người lính.
Scarlett nhìn theo mắt anh và trông thấy một cảnh tượng quen thuộc. Một người đàn ông râu ria, mặc quân phục xanh và rách rưới, đang từ từ đi lên lối đi trồng cây bách hương. Ðầu anh ta cúi xuống vẻ mệt mỏi và kéo lên chân.
- Thế mà tôi tưởng là ta không còn lính nữa, Scarlett nói. Tôi mong rằng người này không đến nỗi đói lắm.
- Có đấy, có vẻ đói lắm, Will đáp cụt lủn.
Mélanie đứng lên nói:
- Ðể em đi nói với Dilcey dọn thêm một suất ăn nữa. Em cũng sẽ nói với bà Má chớ nên lột quần áo của anh ta ra quá tàn nhẫn và...
Cô đột nhiên im bặt làm Scarlett phải quay lại nhìn. Mélanie đưa bàn tay nhỏ nhắn lên cổ họng như bị đau. Dưới làn da trắng người ta nhìn thấy mạch máu cô đập dồn dập, mặt cô tái hơn bình thường, cặp mắt mở to quá đỗi.
"Cô ta sắp ngất!" Scarlett nghĩ bụng rồi đứng lên nắm lấy cánh tay cô. Nhưng thoắt một cái Mélanie đã vùng ra lao xuống bậc thềm. Hai cánh tay giơ lên, cái váy bạc mầu phấp phới, cô chạy xuống đường lát đá sỏi nhẹ nhàng như một con chim. Thế là Scarlett có cảm giác như bị một đòn mãnh liệt và lập tức cô hiểu điều gì đã xảy ra. Cô lùi lại, tì người vào hành lang. Người lính giơ ra bộ mặt đầy râu hung và bẩn. Anh ta dừng lại và nhìn về phía ngôi nhà như thể anh quá mệt không thể bước thêm nữa. Trái tim Scarlett chồm lên, thắt lại rồi lại tiếp tục đập mạnh.
Mélanie lao mình vào cánh tay người lính, đầu anh ta cúi xuống nhìn cô. Vui mừng quá, Scarlett lao lên nhưng bị Will giữ lại rồi điềm tĩnh nói:
- Ðừng làm họ gián đoạn lúc này.
- Bỏ tôi ra, đồ ngốc. Bỏ tôi ra nào. Ashley đấy.
Will không buông tay, bình tĩnh nói:- Dù sao thì cũng là chồng chị ấy, phải không nào?
Scarlett say sưa vì hạnh phúc đồng thời cũng tức giận. Cô cúi xuống nhìn Will và đọc thấy trong đáy mắt thanh bình của anh niềm thông cảm và thương hại.