- Chúng tôi tới đây để thăm viếng... một cuộc thăm viếng thân hữu. Và định bàn qua vài chuyện làm ăn với các bạn hữu cũ...
- Bạn? - Tiếng Scarlett nghe như tiếng roi vút.
- Ai kết bạn với hạng người như tụi bay? Dòng họ Slattery sống bám vào nhà tao và trả ơn bằng cách giết má tao. . . Còn mày. . . ba tao tống khứ mày đi vì cái đứa con hoang của Emmie mày biết rõ chuyện này mà. Bạn bè? Đi mau không tao gọi ông Benteen hay ông Wilkes ra bây giờ. Nghe tới đó, Emmie vùng khỏi tay chồng và chạy mau về xe. Phần Jonas cũng run lên vì giận không kém gì Scarlett. Da mặt vàng khè của hắn đỏ tía như da gà tây.
- Lúc nào bà cũng làm cao và ngoan cố hoài! Được rồi, tôi biết rõ hết tình trạng của bà mà. Tôi biết bà không còn giày để mang. Tôi biết ông già của bà đã biến thành người ngớ ngẩn...
- Bước mau!
- ồ bà không còn la hét như vậy lâu nữa đâu. Tôi biết bà đang túng quẫn. Tôi biết bà không có tiền trả thuế. Tôi tới đây để đề nghị mua lại đồn điền của bà. . . mua với một giá phải chăng. Emmie khao khát được về ở đây. Nhưng thề có Chúa tôi sẽ không cho bà một đồng xu nào cả. Thứ đồ Ireland kiêu kỳ, cứng đầu sẽ chống mắt coi ai làm chủ ở đây khi người ta phát mãi căn nhà này. Tôi sẽ mua tất cả bàn ghế, vật dụng, gia súc. . . và tôi sẽ dọn về đây ở.
Thì ra Jonas Wilkerson thèm muốn Tara...Jonas và Emmie đinh trả thù bằng cách về ở trong ngôi nhà ngày xưa đã coi thường chúng. Cơn giận làm đầu nàng ù đi, như cái ngày nàng chĩa súng bắn vào mặt tên lính Yankee. Nàng ước được có khẩu súng ngay lúc này.
- Tao sẽ phá tan ngôi nhà này, tao sẽ đốt rụi và rải muối lên tất cả mấy cánh đồng trước khi bọn bay đặt chân vào. Tao đã bảo ra khỏi đây mau.
Jonas nhìn nẩy lửa, hắn định nói gì thêm nhưng bỗng đổi ý, quay lại chiếc xe, lên ngồi bên vợ đang khóc nức nở và cho ngựa quay đầu. Scarlett nhổ theo một bãi nước miếng. Nàng biết đó là một cử chỉ trẻ con nhưng nó giúp nàng dễ chịu hơn. Phải chi nàng đã nhổ trước mặt bọn chúng. Cái quân khốn kiếp đó dám tới đây chế nhạo cảnh nghèo khổ của nàng! Cái quân chó săn ấy định dạm giá Tara. Bọn chúng chỉ mượn cớ tới để nhạo nàng thôi. Cái quân Seallawag, cái quân vô lại đê tiện ấy lại dám mơ tưởng được chiếm ngụ Tara? Rồi cơn sợ bỗng từ đâu kéo tới, xua tan cơn giận. Trời đất! Chúng sẽ tới ở đây' Nàng đâu còn cách nào để ngăn nổi chúng mua từng cái gương, từng bàn ghế, tủ, giường đâu còn cách gì để ngăn chúng trơng thâu những vật dụng bằng gỗ đào hoa tâm và gỗ tử đàn quý giá của Ellen. Và còn bộ đồ bạc của dòng họ Robillard nửa. Nàng quả quyết. Mình không để không tước đoạt một món nào không, dù phải tự tay đốt nhà cũng được. Emmie sẽ không bao giờ được phép đặt chân lên cái sàn nhà đã từng quen thuộc những bước chân quý phái của mẹ mình. Nàng đóng cửa lại và dựa lưng vào đó, hãi hùng. Nàng còn sợ hãi gấp mấy lần ngày quân của Sherman tràn tới. Ngày đó nàng lo sợ Tara sẽ bị thiêu hủy. . . Nhưng lần này còn ghê gớm hơn nhiều . . . Cái lũ hạ tiện đó sẽ sống trong nhà, rồi chúng sẽ đi khoe khoang với lũ bạn bè cũng hạ tiện như chúng là đã trục xuất được dòng họ O'hara kiêu hãnh. Có lẽ chúng sẽ đem cả bọn da đen về ăn ngủ ở đây. Will cho nàng biết, Jonas đã làm đủ cách để bọn da đen có cảm tưởng ngang hàng, hắn ăn chung với chúng, thăm viếng chúng, đi dạo cùng xe với chúng và bá vai chúng ngoại đường. Phải có một lối thoát nào đó, phải có một người nào đó có thể cho mượn tiền. Tiền bạc không lẽ đều biến mất hết. Thế nào cũng có người có tiền. Tức khắc những lời nói đùa của Ashley hiện ra: