Mammy bỗng lóe ra một mối nghi ngờ bà giựt tấm màn trong tay Scarlett và áp chặt nó vào bộ ngực vĩ đại của mình như đang bảo vệ một thánh vật.
Cô không có quyền lấy tấm màn của bà Ellen để may áo mới. Nếu quả thật cô có ý định đó. Tôi sẽ giữ gìn tấm màn này cho tới khi chết mới thôi. Trong một thoáng, Mammy thấy cô gái bắt đầu lộ vẻ bướng bỉnh, nhưng ngay sau đó là một nụ cười làm cho nhũ mẫu không còn hùng hổ nữa. Nhưng nó cũng không lường gạt được Mammy. Bà biết rõ Scarlett định dùng nụ cười đó để lung lạc mình, do đó bà quyết định không để nao lòng.
- Mammy, đừng hiểu lầm tôi. Tôi sắp sửa đi Atlanta mượn tiền nên cần phải có áo mới chớ.
- Không cần áo mới. Mấy bà khác cũng đâu còn áo mới. Họ vẫn mặc áo cũ và rất hãnh diện vì những cái áo đó. Con gái của Ellen có thể mặc áo rách ra đường như thường, nếu muốn y người khác cũng
vẫn kinh trọng như lúc cô ta mặc áo lụa vậy thôi.
- Này Mammy, cô Pitty đã viết thơ cho chúng ta hay đám cưới của Fanny Elsing sẽ cử hành vào thứ bảy tuần này và dĩ nhiên tôi phải đi dự. Phải cần có áo mới chứ.
- Cái áo cô đang mặc đâu có thua gì áo cưới của cô Fanny. Cô Pitty đã viết thơ nói rằng nhà Elsing nghèo lắm mạt kiếp rồi mà.
- Nhưng tôi vẫn cần có áo mới. Bà không biết chúng ta đang cần tiền dường nào. Tiền thuế. . .
- Biết rồi. Tôi biết cần có tiền để đóng thuế nhưng...
- Bà biết?
- Phải. Chúa ban cho tôi hai lỗ tai để làm gì? Hơn nữa, ông Willi lại không đóng cửa. . .
- Còn chuyện gì thoát khỏi đôi tai của Mammy? Scarlett ngạc nhiên tự hỏi tại sao một người nặng nề hay làm rung chuyển sà nhà như bà lại có thể biến thành nhẹ nhàng khi muốn nghe lén.
Được nếu bà đã nghe hết chuyện đó, tôi chắc bà cũng đã biết chuyện Jonas Wilkerson và Emmie...
Mắt Mammy nãy lửa lúc trả lời tiếng "có"
- Như vậy thì Mammy đừng ngoan cố nữa. Bà không thấy rằng tôi cần phải đi Atlanta kiếm tiền đóng thuế sao Tôi cần phải kiếm tiền, bằng cách nào cũng được.
Scarlett đấm mạnh vào lòng bàn tay của mình: