Scarlett ôm ngực kêu lên:
- ồ Rhett!
- Lo cho tôi à! Cô chỉ cần lo ngại cho tôi một chút xíu thôi, tôi cũng sẽ ghi tên cô vào di chúc.
Đôi mắt đen nhánh của hắn như cười cợt trong khi tay hắn siết chặt tay nàng. Di chúc của hắn! Scarlett hấp tấp ngó xuống, ngại ánh mắt sẽ phản bội mình nhưng không kịp nữa. Mắt Rhett đã lóe lên một thứ ánh sáng thăm dò.
Theo bọn Yankee thì thế nào tôi cũng còn có một gia tài kếch sù. Sao lúc này họ cứ thích nói về tài sản của tôi. Ngày nào họ cũng mang tôi từ ban thẩm vấn này sang ban điều tra khác và cứ hỏi tôi bằng những câu điên khùng chỉ vì có tin đồn là tôi đã chiếm hữu số vàng thần thoại của Liên bang miền Nam . . .
- Vậy có phải ông. . . ?
- Đúng là một câu hỏi trắng trợn? Cô cũng biết rõ như tôi là chính phủ Liên bang miền Nam chỉ có nhà in tiền giấy chớ không có xưởng đúc tiền kim khí kia mà.
- Nhưng ông kiếm tiền nhờ đầu cơ? Cô Pitty có nói . .
- Thẩm vấn tôi, phải không?
"Tên khốn kiếp! Dĩ nhiên là hắn đang có thật nhiều tiền". Scarlett quá xúc động nên phải cố gắng lắm mới giữ được giọng êm dịu:
- Rhett, tôi rất lo lắng cho ông. ông không nghĩ là còn có một dịp may nào tới sao?
- Châm ngôn của tôi là "Nihil desparan dum".
- Nghĩa là gì?
-Nghĩa là "Không bao giờ thất vọng!", cô bé dốt ơi.