Chắc chắn là việc cô làm gì với bàn tay cô không liên quan gì tới tôi rồi.
Vậy là hắn đã bắt đầu làm khó rồi đây. Được, nàng sẽ ngoan ngoãn chịu đựng, dù có căm hờn đến mấy cũng mặc, nếu nàng ăn nói dịu dàng với hắn, có lẽ...
- Tôi thấy ông quá tàn nhẫn với bàn tay của tôi rồi đó. Tất cả chỉ vì tuần rồi tôi cỡì ngựa mà quên đeo găng.
- Cỡi ngựa? Đừng láo! Chứ không phải vì làm đụng vất vả như một con nông nô? Nói đi, tại sao cô lại dối gạt tôi là Tara vẫn an nhàn?
- Kìa, Rhett!
- Hãy nói sự thật. Mục đích thật sự của chuyến đi này là gì?
- Điệu bộ khêu gợi của cô khiến suýt nữa là tôi tưởng cô thật tình quan tâm.và lo lắng cho tôi.
- ồ, tôi lo lắm! Thật vậy...
- Không, cô nói láo. Họ có đem tôi treo cổ như tụi Hamnal* cô cũng cóc cần. Nét mặt cô đã chứng tỏ rõ ràng điều đó cũng như những dấu vết lao lực hằn rõ trên tay cô. Cô đang cần gì tôi và cần đến mức đủ sức dựng ra màn kịch này? Tại sao không thẳng thắn nói cho tôi nghe chuyện cần thiết, có, lẽ còn hiệu quả hơn vì tôi rất quý đàn bà thẳng thắn. Vậy mà cô cứ lúc lắc đôi bông tai, õng ẹo như một con điếm câu khách.
Rhett không gằn giọng cũng không kéo dài nhưng chữ cuối cùng nhưng đối với Scarlett nó rít vun vút như tiếng ngọn roi. Nếu hắn thịnh nộ hoặc chửi mắng nàng còn có thể chi phối được. Trái lại, cái giọng bình tĩnh ghê rợn của hắn làm nàng khiếp đảm, nó tước hết mọi phản ứng của nàng. Dù đang là tù nhân và bên cạnh đó lính Yankee, Rhett cũng vẫn là kẻ nguy hiểm đối với nàng.
- Có lẽ là lỗi ở tôi Đáng lẽ tôi phải nhớ ra rằng cô cũng giống tính tôi, không bao giờ làm một việc gì mà không có mục đích. Được rồi cho tôi biết bà đang nghĩ gì, bà Hamilton! Sao bà lại lầm lẫn đến mức nghĩ rằng tôi sẽ lấy bà?
Scarlett không trả lời, mặt nàng tím lại,
- Nhưng bà đâu có quên rằng tôi đã từng tuyên bố là không bao giờ lấy vợ mà.
Thấy nàng vẫn im lìm, giọng hắn chợt gay gắt hơn:
- Có quên không? Trả lời đi.
Scarlett thiểu não:
- Không quên!
- Scarlett, cô giống hệt một tay cờ bạc. Cô muốn đánh cầu âu vì tưởng rằng tình trạng thiếu thốn đàn bà của tôi sẽ làm cho tôi vồ lấy cô mà ngấu nghiến ngay.
Scarlett ngấm ngầm giận dữ: "Thì mày đã làm như vậy hồi nãy và nếu mày không nhìn rõ bàn tay tao...".
- Nào, bây giờ sự thật đã rõ ràng rồi, chỉ còn thiếu lý do chuyến thăm viếng này nữa thôi. Cho tôi biết vì đâu cô muốn gài tôi hỏi cưới cô?
Giọng hắn trở nên ngọt ngào và gần như nhạo báng làm nàng bình tĩnh lại. Có lẽ mọi chuyện cũng chưa đổ vỡ hẳn đâu. Dĩ nhiên là hy vọng được lấy Rhett đã tiêu tan nhưng dù thất vọng, nàng cũng thấy sung sướng. Người đàn ông này có một cái gì làm cho nàng sợ, do đó nàng không nghĩ tới chuyện làm vợ hắn nữa.
Nhưng nếu khôn khéo tấn công vào thiện cảm và kỷ niệm của hắn, biết đâu hắn sẽ cho nàng mượn tiền. Scarlett cố làm vẻ ngây thơ: