Bây giờ Scarlett đã nhẹ nhõm. Tự nhiên là Rhett đang căm hờn và muốn chửi mắng nàng thậm tệ để đối trả sự khinh thường của nàng lúc trước và để hả giận vì cái mưu chước bất thành của nàng hồi nãy. Được, nàng sẽ cố chịu đựng Tara trên hết. Nàng lại ngẩng đẩu lên: "ông sẽ đưa tiền cho tôi chứ?"
Rhett nhìn nàng với vẻ tự mãn, rồi trả lời bằng một giọng vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn:
- Không, tôi không đưa.
Trong những giây đầu tiên Scarlett không hiểu hắn nói gì.
- Tôi không thể trao tiền, dù có thật tình muốn giúp cô cũng không được. Tôi không có xu nào trong người, không một đô la nào ở Atlanta. Phải, tôi có tiền thật nhưng không để ở đây. Tôi không thể nói tôi có bao nhiêu và gửi ở đâu. Nhưng nếu tôi ký cho cô một hối phiếu, bọn Yankee sẽ vồ lấy tôi ngay trước khi cả hai chúng mình chưa lấy được một đồng nào. Cô nghĩ sao?
Mặt Scarlett xanh như chàm, mũi nhăn, miệng bặm trông y hệt như Gerald trong cơn giận giết người. Nàng nhảy dựng lên và hét thật to khiến những tiếng xì xầm ở phòng bên ngưng bặt .
Lẹ như beo, Rhett ôm chặt và bịt miệng nàng lại. Scarlett vùng vẫy như điên, cắn vào tay, đá vào chân hắn. Cơn giận, sự thất vọng và lòng căm thù bắt nàng phải gào to lên. Nàng gập người lại vặn mình để thoát khỏi vòng tay cứng như sắt của Rhett, tim như sắp nổ tung, dây áo nịt làm nàng hổn hển. Rhett siết thật
chặt làm nàng đau nhói, bàn tay còn lại cố bịt chặt miệng nàng.
Hắn nhấc bổng Scarlett và đặt nàng ngồi lên đùi mình.
- Lạy Chúa! Nín ngay Bộ muốn bọn chúng vào đây hả? Muốn cho quân Yankee đó thấy cô trong tình trạng này phải không?