- Có lẽ ông cho rằng lấy tiền của Liên bang miền Nam như vậy là chính đáng lắm phải không Tôi thì nghĩ khác. Đó là một hành động ăn cắp. Tôi không muốn lương tâm tôi ám ảnh về món tiền đó.
Rhett nhăn nhó:
- Miệng lưỡi cũng chua ngoa dữ? Nhưng theo cô thì tôi ăn cắp tiền của ai? Scarlett im lặng cố suy nghĩ nhưng không tìm ra được câu trả lời. Dầu sao hắn cũng hành động như Frank, chỉ có phần to tát hơn thôi. Rhett tiếp tục:
- Phân nửa số tiền đó là công khó của tôi tìm ra, tôi đã kiếm tiền một cách lương thiện nhờ những nhà yêu nước Hiệp chủng quốc, những người không ngần ngại bán cả Bắc Mỹ nếu... được lời một trăm phần trăm tiền trên giá trị món hàng của họ. Một phần là nhờ sự tích trữ bông vải của tôi hồi khởi chiến tôi mua bông vải với giá rẻ mạt và đợi cho các nhà máy sợi ở Anh gào lên, tôi mới bán lại một đô la mỗi cân. Phần khác cũng nhờ việc đầu cơ thực phẩm. Vậy thì tại sao tôi lại để tụi Yankee hưởng công khó của tôi? Phần còn lại là của Liên bang miền Nam. Tiền bán bông vải ở Liverpool với giá rất cao, số bông vải đó tôi đem ra khỏi xứ trong thời kỳ bị phong tỏa. Ngơời ta đồng ý đưa cho tôi số bông đó để tôi mua về cho họ da thuộc, súng ống và giấy mực. Và tôi cũng đã làm tròn sứ mạng của mình. Tôi được lệnh gởi vàng vào ngân hàng Anh quen dưới tên tôi, như vậy để tôi có thể dễ dàng sử dụng tiền bạc hơn. Cô có nhớ khi cuộc phong tỏa trở nên gắt gao, khi đó tôi không thể nào đem tàu ra hay vào một hải cảng nào nữa, vì vậy mà số vàng đã nằm yên trong ngân hàng. Tôi phải làm gì khác nữa? Chẳng lẽ lại ngu ngốc lấy tiền ra và cố đưa tới hải cảng Wilmington cho tụi Yankee đoạt hết? Đâu phải lỗi tại tôi mà là do cuộc phong tỏa ngày càng gắt gao hơn. Cũng không phải lỗi của tôi mà là do chính nghĩa của chúng ta sụp đổ. Số tiền quả thật của Liên bang miền Nam. Nhưng bây giờ chính phủ Liên bang miền Nam ở đâu? Tôi trả lại tiền cho ai? Đưa cho chính quyền Yankee à? Tôi đã chán phải chịu tiếng ăn cắp rồi.
Rhett móc trong túi ra một cái hộp bọc da, lấy một điếu xì gà dài đưa lên mũi ngửi. Hắn làm như đang chờ sự nhận xét của nàng.
- Đồ mắc dịch? Hắn vẫn chặn đón trước, luôn luôn trong luận điệu của hắn vẫn có cái gì không ổn nhưng mình không bao giờ biết đó là gì".
Scarlett làm ra điều trịnh trọng:
- ông nên đem tiền đó ra bố thí. Chính phủ Liên bang không còn nhưng vẫn còn những người theo chủ nghĩa Liên bang và gia đình họ đang đói khổ.
Hắn ngã đầu ra sau cười ngặt nghẽo:
Chưa bao giờ đáng tức cười bằng lúc cô tuôn ra những lời ngụy biện. Hãy nên thành thật, Scarlett, cô không thể nói láo được. Người lreland là giống dân nói láo tồi nhất trên thế giới. Hãy thành thật đi. Cô không bao giờ quan tâm tới cái chính nghĩa khốn khó kia và dân miền Nam có chết đói, cô cũng cóc cần. Và rồi, cô sẽ la hoảng lên nếu tôi đâm ra bố thí mà quên chia cho cô một phần lớn nhất.
Scarlett làm ra vẻ lạnh lùng và nghiêm trang:
- Tôi không thèm tiền của ông.
- Thật không? Nếu tôi mà xòe ra hai mươi lăm xu bây giờ chắc cô sẽ chộp ngay.