- ồ Frank, chuyện này kéo dài tới bao lâu?
- Tới chừng nào bọn Yankee hết thù ghét chúng ta.
- Không còn cách nào khác hơn sao?
Frank mệt mỏi vuốt chòm râu ướt đẫm: .
- Các anh đang làm...
- làm cái gì?
- Chưa thể nói gì, chưa đạt được kết quả nào. Có lẽ phải kéo dài nhiều năm. Không chừng... không chừng miền Nam còn phải chịu đựng vậy hoài.
-ổ, đâu được!
- Thôi, ngủ đi em. Em lạnh run rồi.
- Chừng nào những thứ đó chấm dứt
- Khi nào chúng ta được quyền bỏ phiếu lại. Khi nào tất cả chiến sĩ miền Nam có quyền bỏ lá phiếu vào thùng bầu cho một người miền Nam hoặc một đảng viên Dân chủ.
Scarlett thất vọng:
- Một lá phiếu? Một lá phiếu thì ăn nhằm gì trong khi bọn da đen đã điên cuồng... trong lúc bọn Yankee vẫn còn đầu độc chúng để chống lại mình?
Frank kiên nhẫn giải thích, nhưng khái niệm về giá trị của lá phiếu vượt ngoài sự hiểu biết của Scarlett. Nàng chỉ nghĩ tới chuyện Jonas Wilkerson không bao giờ còn đe dọa Tara được nữa và nghĩ tới Tony.
Tội nghiệp nhà Fontaine. Mimosa chỉ còn có một mình Alex. Tại sao Tony không suy tính . . . Không ra tay ban đêm để khỏi ai biết? Vụ cày mùa xuân, nếu anh ở nhà thì có phải là ích lợi hơn trốn ở Texas không?
Frank quàng tay ôm vợ, bình thường y vẫn ngại sẽ bị vợ hất tay ra, nhưng đêm nay đôi mắt Frank có vẻ đăm chiêu, cánh tay quàng hông Scarlett thật chắc nịch.
- Còn nhiều thứ trọng hệ hơn là chuyện cày bừa. Bây giờ là lúc chúng ta phải gieo kinh hoàng cho tụi da đen, phải cho bọn Scallawag một bài học. Khi nào còn những thanh niên dũng cảm như Tony là không cần phải lo lắng nữa. Đi ngủ em.
- Nhưng, Frank...
- Nếu chúng ta biết sát cánh nhau, quyết không lùi một bước trước bọn Yankee, thì có ngày chúng ta sẽ thắng. Em đừng quá lo nghĩ về chuyện đó. Cứ để cho đàn ông tính toán.