Với Scarlett, uống một ly rượu mạnh trước bữa tối thật là dễ chịu. Sau đó, nàng phải nhai cà phê hoặc súc miệng bằng dầu thơm để khỏa lấp mùi rượu. Tại sao người ta lại chống đối đàn bà uống rượu trong khi đàn ông uống bao nhiêu cũng được? Nhiều đêm Frank đã ngủ say trong khi Scarlett nằm bên cạnh không tài nào chợp mắt được. Nàng lại nghĩ ngợi vẩn vơ, lo sợ nghèo, lo sợ bọn Yankee, nhớ Tara và nhớ Ashley. Nếu không có chai rượu đó nàng đã phát khùng từ lâu. Và mỗi lần cái cảm giác ấm áp quen thuộc đó trở lại trong huyết quản, những mối lo của nàng dần dần tan đi. Sau ba ngụm rượu nàng có thể tự nhủ:
"Mình sẽ nghĩ tới những chuyện đó ngày mai khi đã đủ sức chịu đựng."
Nhưng nhiều đêm, men rượu vẫn không sao làm dịu được những niềm đau thầm kín còn mạnh hơn cả sự sợ hãi bị chiếm đoạt trải cưa, nỗi buồn nhớ Tara. Atlanta với sự ồn ào, nhà cửa mới cất, những bộ mặt lạ, những con đường hẹp chật ních xe, ngựa và những đám đông hối hả trên hè phố nhiều lần làm nàng suýt chết ngộp. Nàng yêu Ashley nhưng... vẫn không quên được sự thanh tĩnh của Tara, những cánh đồng đất đỏ, những hàng thông đen sậm! Ồ, phải chi được về Tara, dầu có làm việc cực nhọc cũng không sao! Phải chi được gần gũi Ashley, chỉ cần thấy chàng, nghe chàng nói là đã đủ! Mỗi lá thơ của Melanie báo tin mọi người vẫn mạnh, mỗi một đoạn tường trình của Will về việc cày bừa, trồng trọt, bông vải lớn lên là mỗi lần Scarlett muốn về nhà.
"Mình sẽ về nhà vào tháng Sáu. ở đây cũng không làm gì được trong mấy tháng sau cùng. Mình sẽ ở lại Tara vài tháng".
Tháng Sáu, Scarlett về nhà thật nhưng không phải như nàng mong mỏi, vì ngay đầu tháng đó, nàng nhận được một lá thơ báo tin Gerald đã qua đời.