- Bác không bệnh một phút nào cả. Đây cầm cái khăn tay này, tôi sẽ kể lại cho cô nghe tất cả.
Scarlett cầm lấy chiếc khăn vải của Will lau mũi và ngồi sát vào y hơn. Will tử tế thật. Đã vậy, không chuyện gì có thể làm y bối rối.
- Câu chuyện như thế này, Scarlett. Tiền cô gửi về cho tôi và Ashley dùng để đóng thuế, mua la, hột giống, nhiều món lặt vặt, vài con heo và mấy con gà. Cô Melly nuôi gà hay lắm, tuyệt lắm! Sau khi mua vật dụng cần thiết cho Tara thì số tiền còn lại không đủ để mua quần áo, trang sức, nhưng không ai phàn nàn trừ Suellen. Melanie và Carreen thì luôn luôn ở nhà và những bộ đồ cũ mèm còn làm cho họ hãnh diện nữa là khác nhưng Suellen, cô hiểu rõ Suellen, không bao giờ chịu tập quen sống thiếu thốn. Suellen tức tối vì những bộ quần áo cũ kỹ khi mấy lần cùng đi với tôi tới Jonesboro hoạt Fayetteville. Đặc biệt nhất là khi thấy đám đàn bà Carpetbagger mặc quần áo viền đăng-ten. Mấy bà vợ của bọn Yankee khốn nạn đang thao túng ủy ban giải phóng nô lệ ăn mặc rất lộng lẫy. Còn các bà quý phái trong hạt chúng ta thì lấy làm thích mỗi khi ăn mặc tồi tàn xuống phố. Nhưng Suellen thì không, còn muốn có một con ngựa và một cỗ xe nữa. Suellen bảo là cô đã có một cái.
Scarlett bực mình:
- Không phải xe bốn bánh mà chỉ là xe hai bánh cũ mèm.
- Cái đó không quan trọng. Tôi thấy cần cho cô biết là Suellen không bao giờ bỏ qua chuyện cô lấy Frank Kennedy và tôi cũng thấy không thể trách được cô ấy. Cô hiểu đó là một đòn xỏ lá nhất đối với em gái mình.
Scarlett hung hãn nhổm dậy như một con rắn sắp phóng mổ.
- Xỏ lá hả? Anh nên ăn nói đàng hoàng một chút, Will Ben ten.
- Tôi còn cách nào hơn khi Frank muốn chọn tôi?
- Cô là người lanh lợi, theo tôi chắc chắn cô đã giúp Frank thêm phần dễ dàng trong việc Chọn lựa cô. Cô gái nào cũng có thể làm như thế, nhưng cô thì khéo léo hơn. Cô muốn cái gì là cô làm được ngay, nhưng dẫu sao, đó cũng là vị hôn phu của Suellen. Một tuần trước khi cô đi Atlanta, Suellen vẫn còn nhận được thơ của Frank, lời lẽ rất âu yếm, hứa hẹn là bao giờ có được một ít tiền là làm đám cưới ngay. Tôi biết, vì chính Suellen có cho tôi xem thơ đó.
Scarlett im đặng, nàng biết Will đã nắm được sự thật và nàng cũng không thể nghĩ ra một lời chống chế nào. Scarlett không bao giờ ngờ rằng Wiìl lại là người đứng ra phán xét nàng. Tuy nhiên, không bao giờ Scarlett hối hận vì đã đưa Frank vào tròng. Một cô gái mà không giữ được người chồng sắp cưới của mình thì cũng đáng kiếp.
- Will, đừng có hàm hồ. Nếu Suellen lấy Frank, anh nghĩ coi có bao giờ nó gởi cho Tara hoặc cho mình được đồng nào không?
- Tôi đã nói cô muốn là được mà.
Will xoay lại với nụ cười:
- Phải, mình sẽ không bao giờ thấy được một đồng của lão Frank đâu. Nhưng dầu sao đó cũng là một trò xỏ lá, dù cô muốn biện minh thế nào đi nữa, còn đằng nào thì từ đó tới nay Suellen cũng đứng ngồi không yên. Tôi nghĩ rằng cô ấy không cần gì lão Frank, nhưng việc đó đụng chạm tới tự ái chứ. Suellen nói là ở Atlanta cô ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng trong khi chúng tôi chúi mũi vào một xó Tara. Cô biết, Suellen rất khoái thăm viếng, khoái có xe mới, quần áo đẹp. Tôi không giận Suellen. Đàn bà ai cũng vậy. Cách đây một tháng, tôi đưa cô ấy đi Jonesboro, để cô ấy thăm bạn bè trong lúc tôi lo mua sắm, khi về nhà Suellen ngậm câm, nhưng tôi biết có chuyện gì gây xúc động lắm. Tôi đoán một chuyện gì thú vị nên không hề để ý. Về nhà một tuần lễ sau, Suellen vẫn giữ thái độ ấy, vẫn không nói gì thêm. Suellen cũng đi thăm Cathleen,Calvert... Scarlett, nếu gặp Cathleen tôi chắc cô không cầm được nước mắt. Tội nghiệp! Thà chết còn sướng hơn là lấy tên Yankee hèn nhát đó. Thằng Hilton đã cầm đồn điền và thua bài hết! Gia đình đó sắp phải dọn đi.