- Phải, thật chứ.
- Nhè xơ cô... cảm ơn cô.
- Anh có muốn tôi đem nó đi Atlanta để khắc không?
- " Khéc "cái gì ạ? Giọng Pork có vẻ nghi ngờ.
- Là ghi đằng sau một dòng chữ, chẳng hạn như... như: " Gia đình Âuherơ tặng Pork, người nghĩa bộc trung thành".
- Không... cảm ơn cô. Chả cần khéc.
Pork lùi một bước, tay nắm chắc chiếc đồng hồ.
Xcarett khẽ nhếch môi tủm tỉm.
- Có chuyện gì vậy, Pork? Anh không tin là tôi sẽ mang nó về ư?
- Không phải ạ. Tui tin cô... có điều là cô có thể thay đổi ý kiến.
- Tôi không làm thế đâu.
- Có thể cô lại bán nó đi. Tui chắc được úi tền.
- Chẳng lẽ anh lại nghĩ tôi có thể đem bán cái đồng hồ của ba tôi?
- Veng xơ cô...nếu cô cần tền.
- Anh đáng đánh đòn vì ý nghĩ đó, Pork ạ. Tôi đam muốn lấy lại cái đồng hồ ấy.
- Không. Cô chả làm thế đâu!- Lần đầu tiên trong ngày, một nụ cười yếu ớt hiện ra trên bộ mặt phờ phạc vì đau buồn của Pork – Tui bết tính cô... mấy lị, cô Xcarlett.
- Sao kia, Pork?
- Nếu với người da chắng cô chỉ cần tử tế bằng nửa phần với bọn níchgơ thì tui chắc thên hạ xẽ đối xử với cô tốt hơn.
- Họ đối với tôi cũng khá tốt rồi, nàng nói. Bây giờ anh đi kiếm cậy Ashley, bảo tôi muốn gặp cậu ở đây ngay lập tức nhé.
Ashley ngồi trên chiếc ghế của bà Ilơn cạnh bàn viết trong khi Xcarlett đề xuất chuyện chia cho chàng nửa số lợi nhuận của xưởng máy. Thân hình cao lớn của chàng làm cho chiếc ghế đã nhỏ lại càng thêm nhỏ. Không một lần nào mắt hai người giao nhau. Không một lần nào chàng cất tiếng ngăt lời nàng. Chàng ngồi nhìn xuống tay mình, từ từ xoay đi xoay lại ngắm nghía hết gan bàn tay đến mu bàn tay như thể mới thấy lần đầu. Mặc dầu làm việc nặng, chúng vẫn thanh mảnh, vẫn có vẻ nõn nà và được chăm chút cẩn thận so với một bàn tay nông dân.