Nàng hầu như không nghe thấy chàng nói gì vì lúc này nàng đang nhớ lại chính xác cái điều mấy phút trước đã chập chờn trong óc nàng khi Rhett bắt đầu nói. Nàng nhớ lại khu vườn cây ăn quả ở ấp Tara trong cơn gió lạnh và Ashley đứng cạnh đống cọc rào, mắt nhìn xuyên qua nàng mà không thấy nàng. Và Ashley đã nói... ờ, nói gì nhỉ? Một cái tên ngoại quốc ngồ ngộ nghe như lời bắng bổ, chàng còn nói đến sự tận thế nữa. Lúc đó, nàng không hiểu chàng định nói gì, nhưng giờ đây, nàng bàng hoàng vỡ lẽ ra với một cảm giác mệt mỏi nôn nao.
- À, Ashley đã nói...
- Sao?
- Có lần ở ấp Tara, anh ấy đã nói điều gì về...một... hòng hôn của các thần linh, về sự tận thế và một cái gì vớ vẩn như vậy.
- À, mắt Rhett long lanh vẻ quan tâm. Còn gì nữa?
- Ồ, tôi không nhớ đích xác. Tôi không chú ý lắm. Nhưng...phải rồi... một câu gì đại loại như những người khỏe thì sẽ vượt qua, còn những kẻ yếu sẽ bị sàng lọc.
- À, thế ra anh ta cũng biết đấy. Như vậy càng nặng nề hơn cho anh ta. Phần lớn những người thuộc loại anh ta không hiểu thế và sẽ không bao giờ hiểu. Suốt đời họ sẽ tự hỏi những ngày huy hoàng xưa là đã tan biến đi đâu. Họ sẽ chỉ cam chịu đau khổ trong im lặng tự hào và bất lực. Nhưng Ashley thì hiểu. Anh ta hiểu rằng anh ta đã bị sàng lọc.
- Không, anh ấy không bị sàng lọc. Chừng nào tôi còn một hơi thở trong người.
Chàng nặng lẽ nhìn nàng, bộ mặt ngăm ngăm đen phẳng lì.
- Xcarlett, cô làm thế nào khiến anh ta đồng ý đến Atlanta điều khiển xưởng cưa. Anh ta có cưỡng lại quyết liệt không?