- " Liệu cả đại dương mênh mọng của vua Thủy Tề có rửa sạch máu ở tay ta?" ( 1 )
- Cái gì?
- Không sao. Nói tiếp đi.
- Nói tiếp ư? Tất cả có thế thôi. Như vậy chưa đủ sao? Tôi lấy anh ấy, tôi đã làm khổ anh ấy và tôi đã giết anh ấy. Ôi, lạy Chúa tôi! Tôi không hiểu làm sao tôi có thể hành động như thế. Tôi đã nói dối anh ấy và tôi đã lấy anh ấy. Lúc tôi làm thế, mọi sự dường như phải lẽ, nhưng bây giờ tôi thấy thật là sai trái. Rhett, cứ như là không phải tôi làm tất cả những điều đó. Tôi đã tồi tệ. Tôi đâu có được dạy dỗ theo chiều hướng ấy. Me tôi...
Nàng dừng lại và nuốt khan. Suốt ngày, nàng đã tránh không nghĩ đến bà Ilơn, nhưng giờ thì nàng không thể xua hình ảnh của bà đi được nữa.
- Tôi thường hay tự hỏi không biết bà như thế nào. Tôi thấy cô giống hệt ba cô.
- Me tôi trước kia... Ôi, Rhett, lần đầu tiên tôi lấy làm sung sướng là mẹ tôi đã chết không nhìn thấy tôi bây giờ. Mẹ tôi đâu có nuôi dạy tôi thành người tồi tệ. Mẹ tôi rất tốt với mọi người, rất nhân hậu. Mẹ tôi thà thấy tôi chết đói còn hơn thấy tôi làm những điều như vậy. Tôi rất muốn giống mẹ tôi về mọi mặt mà hóa ra chả giống tí nào. Trước đây, tôi không nghĩ đến điều đó vì có bao nhiêu điều khác phải nghĩ đến... nhưng đúng là tôi rất muốn giống mẹ tôi. Tôi đâu có muốn giống ba tôi. Tôi yêu ba tôi, nhưng ông quá... quá nhẹ dạ. Rhett ạ, đôi khi tôi cố hết sức tử tế với mọi người và ân cần với Frank, nhưng cơn ác mộng của tôi lại trở lại, làm tôi kinh hoàng đến nỗi tôi muốn chạy xổ ra giữ lấy tay mọi người, bất kể đó có phải là tiền của tôi hay không.
Nước mắt tuôn lã chã trên mặt, nàng để mặc không nén lại mà chỉ nắm chặt lấy tay chàng, bám cả móng tay vào thịt.
- Cơn ác mộng nào? Giọng chàng bình thản vỗ về.
- Ôi... Tôi quên mất là anh không biết. Thế này, đúng là tôi định cố tử tế với mọi người và tự nhủ rằng tiền bạc không phải là tất cả, thì tôi đi ngủ và nằm mê thấy mịnh lại ở ấp Tara ngay sau khi mẹ tôi mất, ngay sau khi bọn Yanki vừa tràn qua. Rhett, anh không thể tưởng tượng nổi đâu... Tôi lạnh toát người khi nghĩ đến hình ảnh ấy. Tôi thấy tất cả cháy trụi và lặng tờ, chẳng có gì mà ăn. Ôi, Rhett, trong cơn mê ấy tôi lại lâm vào cảnh đói khát.
- Kể tiếp đi.