- Xin anh đừng...
- Phải, tôi nói thẳng là cái gã Ashley ngu xuẩn của cô. Tất cả đều là các ngài quý phải... họ hiểu biết gì về đàn bà? Họ hiểu biết gì về cô? Chỉ có tôi là hiểu cô thôi.
Miệng chàng lại áp lên môi nàng và nàng đầu hàng không hề kháng cự, không còn hơi sức để quay đầu đi và thậm chí cũng không muốn quay đi, tim đập thình thịch đến rung cả người, lòng tràn ngập sợ hãi, sợ sức mạnh của chàng và sợ sự yếu nhược mất hết khí lực của bản thân. Chàng sắp sửa làm gì nữa? Nếu chàng không ngừng lại thì nàng đến ngất xỉu mất. Giá chàng ngừng lại đi... giá chàng đừng bao giờ dừng lại...
- Trả lời " ừ " đi! Miệng chàng kè bên trên miệng nàng và cặp mắt chàng gần sát đến mức to lớn mênh mông tưởng như lấp kín đất trời. Nói " ừ " đi, quỉ bắt cô, nếu không...
Nàng thì thào " ừ " trước khi kịp nghĩ ngợi gì. Như thế chàng đã mớm câu trả lời đó và nàng thì chỉ việc nói ra, bất cần đến ý chỉ của bản thân nàng. Nhưng nàng vừa nói xong thì tâm trí liền bình tĩnh lại, đầu hết quay cuồng và cả đến cái choàng váng vì say rượu cũng giảm bớt. Nàng đã hứa sẽ lấy Rhett khi mà nàng không hề có ý định hứa hôn. Nàng hầu như không biết làm sao mà lại ra thế, nhưng nàng không hề ân hận. Giờ đây, nàng thấy việc mình đã nói: " ừ " là điều hoàn toàn tự nhiên... hầu như do trời xui khiến vậy: một bàn tay mãnh mẽ hơn nàng xen vào công việc của nàng, giúp nàng giải quyết những mắc mớ.
Rhett hít một hơi ngắn trong khi nàng nói, cúi xuống như để hôn nàng nữa và nàng nhắm mắt lại, ngật đầu ra sau. Nhưng chàng rụt lại và nàng hơi thất vọng. Những cái hôn như thế này đem lại cho nàng một cảm giác kỳ lạ, đồng thời lại có một cái gì đặc biệt kích thích.
Chàng ngồi một lát rất yên tĩnh, giữ đầu nàng áp vào vai mình và, như thể do nỗ lực, hai cánh tay chàng hết run. Chàng dịch ra khỏi nàng một chút và cúi nhìn nàng. Nàng mở mắt ra và thấy cái ánh hừng hực dễ sợ biến khỏi gương mặt chàng. Nhưng không hiểu sao nàng không thể chịu được cái nhìn đăm đăm của chàng và nàng ngượng ngùng cụp mắt xuống, hai má nóng ran.
Rhett lại bắt đầu nói, giọng rất bình tĩnh.
- Cô nói thật lòng chứ? Cô không muốn thay lời chứ?
- Không.
- Không phải chỉ vì tôi đã... cái thành ngữ như thế nào nhỉ?... đã cuốn cô bay lên bằng... ừm...nhiệt tình nồng cháy của tôi ư?