Chàng khiến lãi cho nàng vui chơi, bởi nàng đã hầu như quên không biết cách vui chơi như thế nào: trước đó cuộc đời quá nghiêm túc, quá cay đắng. Chàng biết cách vui chơi và cuốn nàng theo mình. Nhưng chàng không bao giờ vui chơi như một chú bé, chàng là một kẻ mày râu, điều đó nàng không thể quên được, bất kể chàng làm gì. Nàng không thể tự cao với cái ngôi nữ ưu đẳng mà xem thường chàng, mỉm cười như những người đàn bà thường vẫn mỉm cười trước những trò lăng xăng của những gã đàn ông vốn thực chất chỉ là những chú bé.
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, nàng thấy hơi khó chịu. Giá có thể cảm thấy mình cao hơn Rhett thì mới thú. Về tất cả những người đàn ông quen biết khác, nàng có thể hạ một câu khinh mạn: " Trẻ ranh! " rồi cho qua. Cha nàng, hai anh em sinh đôi nhà Tarltơn với cái tính thích trêu chọc và những trò chơi khăm của họ, anh em nhà Fônten nhỏ con, lông lá với những cơn khùng trẻ con của họ, Charlz, Frank , tất cả các chàng đã từng tán tỉnh nàng trong thời kỳ chiến tranh..., thực tế là tất cả, trừ Ashley. Chỉ có Ashley và Rhett là vượt khỏi tầm nhận thức cùng phạm vi quyền lực của nàng, vì cả hai đều là người lớn không còn rơi rớt những yếu tố trẻ con.
Nàng không hiểu Rhett, cũng chẳng mất công tìm hiểu làm gì, mặc dầu chàng, có những điều đôi khi làm nàng bối rối. Chẳng hạn, thỉnh thoảng chàng nhìn nàng một cách kì lạ, khi chàng tưởng là nàng không biết. Quay lại thật nhanh, nàng thường hay bất chợt thấy chàng quan sát nàng với một vẻ cảnh giác, hau háu trong mắt như chờ đợi một cái gì.
- Tại sao anh lại nhìn tôi như thế? Có lần nàng bực dọc hỏi. Như mèo rình chuột ấy!