- Ghì lấy em đi, Rhett.
- Mình yêu! Chàng vội vàng nói và bế nàng lên, ngồi vào một chiếc ghế lớn, ấp nàng vào sát người mình.
- Ối, Rhett, kinh khủng thay cái đói.
- Sau một bữa ăn tối bảy món kể cả cái con tôm he to đùng ấy, mà lại mê thấy mình sắp chết đói thì quả là kinh khủng thật, chàng mỉm cười nhưng mắt vẫn đầy vẻ ân cần.
- Ối, Rhett, tôi cứ chạy hoài chạy hủy và sục tìm, mà không sao hiểu mình tìm cái gì. Nó luôn ẩn trong sương mù. Tôi biết nếu tìm thấy nó, tôi sẽ vĩnh viễn được bảo đảm an toàn và không bao giờ lại lâm vào cảnh đói rét nữa.
- Cô tìm kiếm một người hay một vật?
- Tôi không biết. Tôi không bao giờ suy nghĩ về điều đó. Rhett, theo anh, liệu có bao giờ tôi sẽ mơ thấy mình đạt tới cái đích an toàn đấy không?
- Không, chàng vuốt mái tóc bù rối của nàng, tôi cho là không. Những giấc mơ đâu có diễn ra như thế. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu cô quen dần với cuộc sống hàng ngày được bảo đảm yên ổn, ăn no, mặc ấm, cô sẽ thôi không mơ thấy giấc mơ ấy nữa. Và Xcarlett ạ, tôi sẽ lo cho cô được an toàn.
- Rhett, anh tốt quá.
- Cảm ơn về lời khuyên rơi vãi. Phú Quí phu nhân. Tôi muốn cô sáng nào thức giấc cũng tự nhủ: " Mình sẽ không bao giờ lại lâm vào cảnh đói nghèo nữa và không gì có thể đụng tới mình chừng nào Rhett còn đây và chính phủ Hợp Chủng
Quốc còn đứng vững".
- Chính phủ Hợp Chủng Quốc? Xcarlett giật mình ngồi dậy hỏi, nước mắt vẫn long lanh trên má.
- Khoản tiền Liên Bang cũ nay đã trở thành của chính đáng. Tôi đã đầu tư phần lớn vào công trái chính phủ.
- Trời đất! Xcarlett kêu lên, ngồi thẳng lên trong lòng chàng, quên cả nỗi kinh hoàng vừa đây. Anh muốn nói lầnh đã cho bọn Yanki vay khoản tiền đó.
- Với một lãi suất kha khá.
- Lãi trăm phần trăm tôi cũng chẳng thiết! Anh phải bán ngay những phiếu công trái ấy đi. Làm sao anh có thể nảy ra cái ý để bọn Yanki sử dụng tiền của mình!
- Vậy tôi phải làm gì với tiền ấy? chàng mỉm cười hỏi, nhận thấy mắt nàng không còn trố ra vì sợ nữa.
- À...à... mưa tài sản đất đai ở chỗ Ngã Năm ấy. Tôi dám chắc với số tiền có trong tay, anh có thể mua cả khu Ngã Năm.
- Cám ơn, nhưng tôi không muốn mua khu Ngã Năm làm gì. Giờ đây, khi mà cái chính phủ của bọn Bị Thảm đã thực sự nắm được Giorgia, không ai có thể biết được điều gì có thể xảy ra. Tôi không cho rằng có cái gì nằm ngoài tầm của lũ chim ó đang sà xuống Giorgia suốt từ Bắc chí Nam, từ đống sang tây. Tôi đang a dua theo chúng như một tên Xkelơuec chính cống, cô hiểu không, nhưng tôi đâu có tin chúng. Và tôi không đầu tư tiền của mình vào bất động sản, tôi ưng trái khoán hơn. Cái đó có thể giấu được. Còn bất động sản thì đâu có thể giấu.