- Tôi đã bảo anh là tôi không muốn cái gì nom tồi tàn và cổ lỗ mà. Và bên trong, ta sẽ phủ tường bằng giấy đỏ và treo màn nhung đỏ ở tất cả các cánh cửa gấp. ÔI, ta sẽ bày biện rất nhiều đồ đạc bằng gỗ hồ đào, trải những tấm thảm dày thật sang và... ôi, Rhett, tất cả mọi người sẽ xanh lét mặt lại vì thèm muốn khi trông thấy ngôi nhà của chúng ta!
- Có nhất thiết là mọi người phải thèm muốn không? Được nếu cô thích thế thì họ sẽ phải xanh mặt. Nhưng Xcarlett, cô có bao giờ nghĩ rằng trần thiết nhà mình bằng những thứ sang trọng trên qui mô lớn như vậy, trong khi mọi người đều nghèo rớt mồng tơi, là chẳng có " gu " gì lắm không?
- Tôi muốn thế, nàng ngang ngạnh nói. Tôi muốn làm tất cả những ai đã tồi tệ với tôi phải cảm thấy khó chịu. Và chúng ta sẽ mở những tiệc chiêu đãi lớn làm cho cả thành phố ân hận là đã nói xấu tôi.
- Nhưng ai sẽ đến dự những tiệc chiêu đãi của chúng ta?
- Dĩ nhiên là tất cả mọi người.
- Tôi nghi ngờ điều ấy. Đội Cận Vệ lão cựu trào thà chết không chịu đầu hàng.
- Ồ, Rhett, sao mà anh ăn nói kì cục! Cứ có tiền là ai nấy đều ưa.
- Người miền Nam lại thế. Tiền của bọn đầu cơ vào qua cửa những nhà cao quí nhất còn khó hơn lạc đà chui qua lỗ kim. Còn như đám Xkelơuec – tức thị cô và tôi, cưng ạ - nếu người ta nhổ vào mặt chúng ta, vẫn còn may đấy. Nhưng nếu cô muốn thử thì tôi sẽ xin hỗ trợ, cô mình yêu quí ạ, và chắc chắn tôi sẽ rất khoái cái chiến dịch của cô. Và nhầ thể, đang bàn chuyện tiền nong, hãy để tôi nói rõ ràng cho cô biết. Cô muốn bao nhiêu tiền mặt để chi cho ngôi nhà và quần áo là lượt của cô, cũng có ngay. Và nếu cô thích đồ nữ trang, cũng được, nhưng phải để cho tôi chọn. Cô " mô-ve-gu " kinh khủng, cưng ạ. Và cô muốn sắm bất cứ cái gì cho Ueđ và Ilơ cũng được. Ngoài ra, nếu Uyl Bentin không đẩy mạnh được việc canh tác bông thì tôi cũng sẵn sàng góp vốn giúp một tay gỡ bí cho cái con voi trắng ấy ở hạt Clêitơn mà cô thiết tha yêu quí. Thế là đẹp, phải không?
- Tất nhiên. Anh rất rộng rãi.
- Nhưng hãy nghe cho kỹ đây. Không một xu cho cửa hàng và không một xu cho cái xưởng củi nòm của cô.
- Ồ, Xcarlett nói mặt xịu xuống. Suốt cả tuần trăng mật, nàng đã nghĩ cách làm sao nêu lên vấn đề cấp bách và nàng đang cần một nghìn đôla mua thêm khoản đất để mở rộng bãi gỗ. Tôi cứ tưởng anh bao giờ cũng vỗ ngực là người có đầu óc phóng khoáng, bất chấp những tiếng thiên hạ xì xầm về chuyện tôi đi vào kinh doanh buôn bán. Hóa ra anh cũng giống mọi người đàn ông khác – sợ thiên hạ nói rằng trong gia đình, tôi là người mặc quần.
- Tôi đảm bảo là sẽ không ai có thể ngờ vực gì về chuyện trong gia đình Butler, ai là người mặc quần, Rhett dài giọng. Bọn ngu xuẩn muốn nói gì tôi cũng bất cần. Thực tế, tôi khá vô giáo dục để hãnh diện rằng tôi có một ngừơi vợ tinh ranh. Tôi muốn cô cứ tiếp tục kinh doanh cái cửa hàng và hai xưởng cưa ấy. Đó là dành cho các con cô. Khi Uêđ lớn lên, nó sẽ không muốn mang tiêng sống nhờ bố dượng và bấy giờ nó sẽ kế tục việc quản lí. Nhưng tôi sẽ không bỏ một xu nào vào bất cứ cơ sở kinh doanh nào của cô.
- Tại sao?