-Ngay đây này, Rhett đáp và bế thằng bé lên đặt trên đầu gối. Con cũng như con trai của ta rồi còn gì.
Trong khoảng khắc, Uêđ cảm thấy yên tâm và sung sướng vì thấy mình được cần đến, và niềm hạnh phúc ấy lớn đến nỗi nó lại suýt phát khóc. Cổ họng nó thót lại và nó gục đầu vào áo gi-lê của Rhett.
- Con là con trai ta, phải không?
- Người ta có thể...ừ... có hai bố không? Uêđ hỏi, lòng trung thành với người cha mà nó không hề biết mặt giằng co với tình yêu dành cho người đàn ông đang ôm nó, đầy thông cảm.
- Có chứ, Rhett nói, chắc như đinh đóng cột. Cũng như con là chú bé của mẹ đồng thời cũng là của cô Melanie nữa.
Điều này thì Uêđ tiêu hóa được, nó nghe thấy có lí. Nó mỉm cười và rụt người vào cánh tay Rhett.
- Dượng hiểu bọn con trai nhỏ, dượng Rhett nhỉ?
Bộ mặt ngăm đen của Rhett đanh lại và chàng bặm môi.
- Phải, chàng nói, dượng hiểu bọn con trai nhỏ.