- Tôi không hiểu tại sao chính ông, chứ không phải ai khác, lại quyên vào việc nghĩa này, bà nói, giọng chát chúa.
Khi Rhett lấy vẻ điềm đạm đúng mực với bà rằng đó là một cử chỉ để tưởng niệm hương hồn các bạn chiến đấu cũ, dũng cảm hơn chàng song cũng xấu số hơn, nay nằm dưới những nấm mồ không tên, thì cái miệng quí tộc của bà Elxinh há hốc ra. Ờ, Đôli Meriuêzơ có bảo mình là Xcarlett cho biết thuyền trưởng Butler dã từng ở trong quân đội, nhưng mình không tin. Không ai tin điều đó cả.
- Ông mà ở trong quân đội ư? Ông đã ở đại đội... ở trung đoàn nào?
Rhett nói phiên hiệu đơn vị.
- À, pháo binh. Mọi người tôi quen biết đều ở kị binh hoặc bộ binh. Thảo nào... Bà ngừng bặt, lúng túng, chờ đợi một cái nháy mắt tinh quái, nhưng Rhett chỉ nhìn xuống, tay vân vê chiếc dây đeo đồng hồ.
- Lẽ ra tôi cũng thích bộ binh, chàng nói, hoàn toàn bỏ qua lời ám chỉ của bà, nhưng khi phát hiện ra tôi đã học ở trường võ bị Oext Pôin- mặc dầu không được tốt nghiệp vì một trò nhăng nhố của tuổi trẻ - thì người ta bèn điều tôi vào pháo binh, pháo binh chính quy chứ không phải thuộc địa phương quân. Trong chiến dịch cuối cùng ấy, người ta cần những người có kiến thức chuyên môn. Bà cũng biết hồi ấy tổn thất nặng nề nhường nào, biết bao pháo thủ bị giết, ở pháo binh, thật cô đơn, tôi không gặp người quen nào. Hình như tôi không gặp một người nào gốc gác ở Atlanta trong suốt thời gian tại ngũ của tôi.
-Chà, bà Elxinh nói, vẻ ngượng ngùng. Nếu Rhett đã từng ở trong quân đội thì quả là bà sai. Bà đã nói những điều đả kích cay độc sự hèn nhát của chàng và giờ, nhớ lại, bà cảm thấy có lỗi. Chà, thế tại sao ông không bao giờ nói với ai về thành tích chiến đấu của ông? Cứ như thể ông xấu hổ về điều gì đó.
Rhett nhìn thẳng vào mắt bà, mặt không chút biểu cảm.
-Thưa bà Elxinh, chàng nói nghiêm chỉnh, xin bà hãy tin lời tôi khi tôi nói rằng tôi tự hào về thành tích của mình phục vụ Liên bang hơn bất kì điều gì đã làm hoặc sẽ làm. Tôi cảm thấy... tôi cảm thấy...
-Thế tại sao ông lại giấu chuyện đó?
-Tôi xấu hổ không muốn nhắc đến vì... vì một số hành vi trước đây của tôi.
Bà Elxinh kể lại chi tiết cho bà Meriuêzơ về món tiền ủng hộ và cuộc trò chuyện đó.
- Và Đôli ạ, thề với chị, khi anh ta nói là cảm thấy xấu hổ, tôi thấy anh ta rưng rưng nước mắt. Chính tôi cũng suýt khóc.