Bà Meriuêzơ, muốn mở rộng hiệu bánh mì đang có cơ phát triển đã tìm cách vay ngân hàng hai nghìn đô la lấy ngôi nhà mình làm vật thế chấp, nhưng bị từ chối vì nhà bà đã dùng để đảm bảo cho hai khoản nợ. Bà già to béo đang đùng đùng ra khỏi nhà băng thì Rhett giữ bà lại, hỏi đầu đuôi câu chuyện mắc mớ và băn khoăn nói:
-Chắc là có chuyện lầm lẫn gì đây, thưa bà Meriuêzơ. Một sự lầm lẫn ghê gớm. Bà khác với mọi người, đâu có cần lo đến vật thế chấp. Chà, cứ như tôi thì chỉ cần một lời cam đoan là tôi cho bàvay ngay! Một phu nhân đã gây được nhiều cơ sở kinh doanh như bà, là cực kì đáng tin cậy. Ngân hàng cần cho những người như bà vay tiền. Thôi, bà ngồi luôn vào ghế của tôi đây, tôi sẽ lo thu xếp chuyện này cho bà.
Khi trở lại, chàng mỉm cười dịu dàng, bảo rằng quả có một sự nhầm lẫn như chàng nghĩ. Số tiền hai nghìn đô la đã chờ sẵn đây, bà muốn lấy lúc nào cũng được. Còn về ngôi nhà của bà... xin bà vui lòng kí vào đây.
Vừa căm phẫn vừa cảm thấy như bị làm nhục, tức tối vì phải nhận cái đặc ân này từ một người bà không ưa và không tin, bà Meruêzơ cảm ơn lấy lệ, chẳng lịch sự gì cho lắm.
Nhưng Rhett không để ý. Khi tiễn bà ra cửa, chàng nói:
- Thưa bà Meriuêzơ, xưa nay tôi vẫn kính phục sự hiểu biết của bà, chẳng hay bà có thể chỉ bảo cho tôi một điều hay không?
Bà khẽ gật đầu, chiếc lông trên mũ chỉ hơi động đậy.
- Hồi nhỏ, khi cô Meibel nhà ta mút ngón tay cái, bà làm thế nào?
- Cái gì?
- Cháu Bonni nhà tôi hay mút ngón tay cái. Tôi không làm sao cho nó thôi được.
- Ông nên ngăn cháu, bà Meriuezơ nói, giọng cộc lốc. Cô ấy đã có hai con trước rồi kia mà.
Rhett cúi xuống nhìn giày mình và thở dài.
- Tôi đã thử xát xà – phòng dưới móng tay cháu, chàng nói bỏ qua lời nhận xét của bà về Xcarlett.
- Xà – phòng! Chà! Xà – phòng thì ăn thua gì. Dạo xưa, tôi bôi kí – ninh lên ngón tay cái của Meibel và xin nói với ông, thuyền trưởng Butler ạ, nó thôi mút tay liền.
- Kí – ninh! Thế mà tôi không nghĩ ra! Tôi không biết cảm ơn bà thế nào cho vừa, bà Meriuêzơ.Chuyện này làm tôi lo suốt.