Trên đường về nhà, ngồi trong xe Xcarlett buồn bã nghĩ: " Cô ta không muốn mình thiếu mặt một phút nào trong buổi liên hoan ư? Vậy thì tại không nhờ mình tiếp khách cùng với cô ta, Inđiơ và cô Pitti".
Thường thường, Xcarlett không thiết gì tiếp khách trong những cuộc liên hoan vớ vẩn nhà Meli. Nhưng đây là cuộc tiếp tân lớn nhất trong các cuộc Meli từng mở, lại để mừng sinh nhật Ashley nữa, nên Xcarlett khao khát được đứng bên Ashley cùng tiếp khách với chàng. Song nàng biết lí do tại sao nàng không được mời tiếp khách, ngay cả nếu nàng không biết thì lời bình của Rhett về vấn đề này cũng khá rõ ràng.
-Một nàng Xkelươec đứng ra tiếp tân khi mà tất cả những cựu chiến sĩ Liên bang và đảng viên Dân Chủ nổi tiếng nhất sẽ đến dự ư? Quan niệm của cô có phần hay ho thật, song phần ngớ ngẩn cũng không kém. Sở dĩ cô còn đựoc mời đến, đó chỉ vì lòng chung thủy như nhất của cô Meli thôi.
Chiều hôm ấy, Xcarlett sửa soạn y phục cẩn thận hơn mọi khi cho chuyến đi đến cửa hàng và bãi gỗ. Nàng mặc chiếc áo dài xanh mờ bằng vải tafơta chuyển màu, đôi lúc nom lại óng ánh sắc hoa cà dưới ánh sáng nào đó, và đội chiếc mũ dưới màu xanh nhạt xung quanh cắm lông chim xanh thắm. Nếu Rhett để cho nàng cắt tóc rủ xoăn ngang trán thì chiếc mũ này còn bảnh hơn nhiều! Nhưng chàng đã tuyên bố sẽ gọt trọc đầu nàng nếu nàng để tóc kiểu ấy. Mà dạo này chàng dữ dằn đến nỗi chàng dám thật sự làm thế lắm.
Đó là một buổi đẹp trời, có nắng nhưng không quá nóng, rực rỡ nhưng không chói chang và ngọn gió ấm xào xạc trong hàng cây dọc phố Cây Đào làm những chiếc lông trên mũ Xcarlett như nhảy múa. Tim nàng cũng nhảy múa như tất cả những lần đi gặp Ashley. Có thể, nếu nàng thanh toán tiền công với đám lái xe và Hiu xong sớm, họ sẽ về nhà để nàng với Ashley ở lại một mình trong cái phòng nhỏ vuông vắn giữa bãi gỗ. Dạo này những cơ hội gặp Ashley một mình quá hiếm. Thế mà Melanie lại nhờ nàng giữ chân chàng lại! Thật buồn cười!
Tim nàng rộn lên niềm vui khi tới cửa hàng và nàng trả lương cho Uyli cùng các gã bán hàng khác không cần hỏi công việc ngày hôm ấy ra sao. Bữa đó là thứ bảy, ngày đông khách nhất trong tuần vì các nông dân đều chọn ngày này ra tỉnh mua bán sắm sửa, vậy mà nàng không hỏi một câu nào.
Dọc đường đến bãi gỗ, nàng dừng cả chục lần để nói chuyện với các " Bị Thảm phu nhân " ngồi trong những cỗ xe tráng lệ - " tuy nhiên, vẫn không bằng xe mình ", nàng khoái trá nghĩ thầm – và với nhiều gã đàn ông băng qua đám bụi đỏ của đường phố để đến đứng cạnh xe, mũ cầm tay, ngợi ca nàng. Chiều đẹp, lòng nàng sung sướng, nàng tuần du trên con đường, kiêu diễm như một bà hoàng. Vì những lần dừng lại như vậy, nàng đến bãi gỗ muộn hơn dự định và thấy Hiu cùng đám lái xe đang ngồi ở một đống gỗ thấp chờ nàng.
- Ashley có đây không?
- Có anh ấy đang ở trong văn phòng, Hiu nói, vẻ ưu tư mọi khi tan biến khỏi gương mặt khi chàng thấy cặp mắt lấp lánh vui sướng của nàng. Anh ấy đang cố... tôi muốn nói là anh ấy đang xem lại sổ sách.
- Ồ, hôm nay, anh ấy không phải bận tâm về chuyện ấy, nàng nói và hạ giọng. Meli cử tôi đến giữ chân anh ấy ở đây cho đến khi nhà cửa chuẩn bị xong xuôi cho cuộc tiếp tân tối nay.
Hiu mỉm cười vì chàng cũng sẽ đến dự. Chàng thích những cuộc liên hoan và, bằng cách trang điểm của nàng chiều này, chàng đoán là Xcarlett cũng thế. Nàng thanh toán tiền công với cánh lái xe cà Hiu, rồi đột ngột rời bỏ họ, đi về phía văn phòng rỏ rõ bằng thái độ của mình rằng nàng không muốn ai đi theo. Ashley ra cửa đón nàng. Chàng đứng trong nắng chiều, tóc rực sáng và môi chúm chím gần như một nụ cười.
- Kìa, Xcarlett, giờ này Xcarlett còn đến đây làm gì? Tại sao Xcarlett không sang nhà tôi giúp Meli chuẩn bị cho cuộc liên hoan bất ngờ tối nay.