Nàng đang cúi xuống rút đôi dép lê để có thể lặng lẽ trở về buồng thật nhanh thì cửa phòng ăn đột ngột mở toang và Rhett hiện ra in đậm bóng trong ánh nến mờ mờ rọi từ phía sau lưng, nom thật đồ sộ. Nàng chưa bao giờ thấy chàng to lớn đến thế, một khối đen sì dễ sợ không có mặt, hơi lảo đảo trên đôi chân.
- Xin bà lại đây với tôi nào, Butler phu nhân, chàng nói, giọng hơi lè nhè.
Chàng đang say và cố tình tỏ ra như thế. Trước đây, nàng chưa bao giờ thấy chàng để lộ mình say, bất kể uống nhiều đến đâu chăng nữa. Nàng dừng lại, phân vân, không nói gì và chàng khoái tay ra lệnh.
- Lại đây, quỉ tha ma bắt cô! Chàng nói thô bạo.
Hẳn là chàng say lắm, nàng nghĩ thầm, tim đập xốn xang. Bình thường càng uống, thái độ của chàng càng lịch thiệp. Chàng có thể mỉa mai hơn, lời lẽ có thể cay độc hơn, nhưng thái độ kèm theo bao giờ cũng chỉnh chu – quá chỉnh chu là đằng khác.
" Mình không nên để anh ta biết là mình sợ giáp mặt anh ta", nàng nghĩ thầm. Và, kéo chiếc áo choàng sát vào cổ hơn, nàng đi xuống cầu thang đầu cất cao và nện gót ầm ầm.
Chàng đứng né sang bên, cúi mình mời nàng qua cửa với một vẻ giễu cợt khiến nàng rúm người lại. Nàng thấy là chàng không mặc áo vét và chiếc cà vạt thõng xuống hai bên cổ sơ mi để mở phanh ra đến nạm lông đen rậm trên ngực, tóc rối bù và đôi mắt vằn tia máu nheo lại. Một ngọn nến, đốm sáng nhỏ nhoi trên bàn, hắt ra quanh căn phòng cao trần những cái bóng quái đản và khiến cho những tủ bát đĩa và buýp – phê nom giống như những con thù phủ phục im lìm. Trên chiếc khay đặt trên bàn, những chiếc cốc vây quanh một bình rượu mở nút.
- Ngồi xuống, chàng vừa theo nàng vào vừa nói cộc cằn.
Lúc này, một nỗi sợ hãi thuộc dạng khác xâm chiếm Xcarlett, một nỗi sợ hãi khiến mối lo phải giáp mặt chàng trở nên tẹp nhẹp không đáng kể. Chàng có vẻ như một người xa lạ, ăn nói, hành động lạ hoắc. Đó là một chàng Rhett cục cằn nàng chưa từng thấy bao giờ. Chưa một lần nào, kể cả trong những lúc thân mật nhất, chàng cũng ngọt ngào và châm biếm, và thường thường rượu chỉ làm đậm thêm những nét ấy. Mới đầu, điều đó làm nàng khó chịu và nàng đã thử phá vỡ cái vẻ hờ hững ấy, nhưng chẳng bao lâu, nàng đi đến chỗ chấp nhận nó như một điều rất thuận tiện. Đã bao năm, nàng vẫn nghĩ rằng chàng chẳng coi cái gì là quan trọng lắm. Nhưng giờ đây, ngồi trước mặt chàng, cách một cái bàn, nàng thắt ruột nhận ra rằng có một cái gì hệ trọng đối với chàng, thậm chí rất hệ trọng.