Hai tay chàng đặt lên đầu nàng, luồn dưới mái tóc xõa mượt, vuốt ve thô bạo, hất mặt nàng ngước lên đối mặt chàng. Nàng cảm thấy mình đang nhìn vào mặt một người xa lạ, một người xa lạ say khướt, giọng kéo dài lè nhè. Xưa nay chưa bao giờ nàng thiếu can đảm vật chất, mỗi khi đứng trước nguy hiểm, nó trào lên nóng hổi trong huyết quản nang, làm xương sống nàng cứng rắn lên và mắt nàng nheo lại.
- Đồ điên say bét nhè, nàng nói. Bỏ tay ra.
Nàng ngạc nhiên thấy chàng làm theo. Chàng ngồi lên mép bàn, rốt thêm một cốc nữa.
- Tôi bao giờ cũng khâm phục dũng khí của cô, cô nàng thân mếm ạ. Nhất là bây giờ, khi cô bị dồn vào chân tường.
Nàng kéo áo choàng vào thật sát người. Ôi, giá nàng có thể về tới được buồng riêng, xoay chìa khóa trong cánh cửa chắc nịch và yên thân một mình. Bằng cách nào đó, nàng phải đương đầu với chàng, khuất phục chàng, cái chàng Rhett lạ lẫm này mà trước đây nàng chưa hề thấy. Nàng ung dung đứng dậy, tuy đầu gối vẫn run, quấn chặt áo choàng quanh hông và hất mái tóc xõa xuống mặt ra đằng sau.
- Tôi đâu có bị dồn vào chân tường, nàng đanh đá nói. Chẳng bao giờ anh dồn được tôi vào chân tường hoặc làm tôi sợ đâu, Rhett Butler ạ. Anh chỉ là một con thú say, bao lâu nay chỉ quan hệ với loại đàn bà hư hỏng, đến nỗi anh không thể hiểu được cái gì khác ngoài sự xấu xa. Anh không thể hiểu nổi Ashley hoặc tôi. Anh ghen với một điều mà anh không hiểu nổi. Thôi, chúc anh ngủ ngon.
Nàng thản nhiên quay gót đi ra cửa, nhưng một nhịp cười phá khiến nàng dừng lại. Nàng ngoảnh lại, thấy chàng lảo đảo đi ngang qua phòng về phía nàng. Lạy chúa, giá anh ta thôi cái tiếng cười! Có gì đáng cười trong chuyện này! Trong khi chàng tiến đến, nàng giật lùi về phía cửa và thấy mình chạm lưng vào tường. Chàng đặt tay lên vai nàng đè dí vào tường.
- Thôi, đừng cười nữa.
- Tôi cười vì ái ngại cho cô.
- Ái ngại... cho tôi? Anh hãy ái ngại cho bản thân anh đã.
- Phải, thề có Chúa, tôi ái ngại cho cô, cô mình ạ, cô bé xinh đẹp ngốc dại của tôi. Cô tự ái, phải không? Cô không thể chịu được người ta cười hoặc thương hại cho mình phải không?
Chàng thôi cười, tì mạnh đến nỗi vai nàng đau nhói, sắc mặt chàng thay đổi và chàng khẽ sát vào nàng đến nỗi hơi thở nồng nặc mùi uytxki của chàng khiến nàng ngoảnh đầu đi.
- Tôi có ghen không? Chàng nói. Tại sao lại không nhỉ? Ồ, phải, tôi ghen với Ashley Uylkz. Tại sao lại không nhỉ? Ồ, đừng có cố mà nói và phân trần làm gì. Tôi biết cô vẫn trung thành với tôi về mặt thân xác. Có phải đó là điều cô định nói phải không? Ồ, cái đó tôi từ lâu rồi. Từ bao năm nay rồi. Làm sao tôi biết được? À, thế này, tôi biết tỏng Ashley Uylkz và cái nòi anh ta. Tôi biết anh ta là người quí phái và trọng danh dự. Và cô mình ạ, về điểm này, tôi không thể nói như thế về cô... hoặc về tôi. Chúng ta không quí phái và chẳng có danh dự gì sốt, phải không? Chính vì thế mà chúng ta phất như diều.
- Để cho tôi đi. Tôi không thể đứng đây nghe anh lăng mạ.
- Tôi đâu có lăng mạ cô. Tôi đang khen cái ưu điểm vật chất của cô đấy chứ. Nhưng nó không làm tôi mắc lỡm tí nào. Xcarlett, cô tưởng đàn ông toàn những thằng ngốc. Đánh giá thấp sức mạnh và trí thông minh của đối phương là không bao giờ có lợi cả. Và tôi không phải là thằng ngốc. Cô tưởng tôi không biết cô nằm trong vòng tay tôi mà coi như nằm với Ashley Uylkz sao?