Nhưng chẳng mấy chốc cả cơn giận dữ này cũng chuyển thành thờ ơ. Gần đây, cuộc sống, đối với nàng, đã mất đi biết bao nhiêu vẻ thú vị say mê. Giá nàng có thể nắm bắt lại tình cảm rộn ràng và sôi nổi đối với Ashley... giá Rhett về nhà và làm cho nàng cười vui!
Hai cha con trở về nhà không báo trước. Tín hiệu đầu tiên của sự trở về ấy là tiếng hành lý bị quăng đánh bịch xuống sàn tiền sảnh và tiếng Bonni gọi " Mẹ ơi".
Xcarlett hối hả chạy từ phòng riêng ra đầu cầu thang và trông thấy con gái xoạc đôi chân ngắn mũm mĩm cố gắng leo những bậc lên gác, tay ghì chặt vào ngực một con mèo con lông vằn, vẻ cam chịu.
- Bà cho con đấy, Bonni phấn khởi kêu lên, túm cổ chú mèo giơ lên.
Xcarlett bế xốc Bonni lên, hôn nó, lấy làm mừng là sự có mặt của con bé đỡ cho nàng phải một mình giáp mặt Rhett ngay phút đầu tiên. Nhìn vượt qua đầu Bonni nàng trông thấy chàng đang trả tiền người lái xe ở hàng lang dưới nhà. Chàng ngước nhìn lên, thấy nàng và ngả mũ cúi chào, tay vung rộng. Tim nàng thót lên khi gặp cặp mắt đen của chàng. Bất kể chàng là gì, bất kể chàng đã làm gì, nay chàng đã về nhà và nàng lấy làm sung sướng!
- Mammy đâu? Bonni hỏi, giẫy giụa trong vòng tay Xcarlett và nàng miễn cưỡng đặt nó xuống đất.
Đón chào Rhett với thái độ thản nhiên vừa phải, điều đó sẽ khó hơn nàng dự kiến đấy! Huống hồ lại phải báo cho chàng biết về cái thai mới này! Nàng nhìn vào mặt chàng trong khi chàng lên cầu thang, cái bộ mặt đen uể oải, trơ lì, không chút biểu cảm. Không, nàng sẽ đợi đã. Nàng không thể nói với chàng ngay bây giờ được. tuy nhiên, những cái tin thuộc loại này trước hết phải dành cho người chồng vì người chồng bao giờ cũng sung sướng đón nhận một tin như vậy. Nhưng nàng không cho rằng chàng sẽ sung sướng với chuyện này.
Nàng đứng trên sàn đầu cầu thang, tựa vào hàng lan can và tự hỏi liệu chàng có hôn mình. Chàng không hôn. Chàng chỉ nói: " Trông mặt bà nhợt nhạt đấy, Butler phu nhân ạ. Thiếu phấn hồng chăng?".
Không một lời bày tỏ ý nhớ mong nàng, dù chỉ ngoài miệng. Và chả gì chàng cũng có thể hôn nàng trước mặt Mammy chứ! Bà này, sau khi nhín chân chào, dẫn Bonni theo hành lang về buồng trẻ. Chàng đứng bên nàng trên sàn đầu cầu thang, mắt lơ đãng ngắm nàng.
- Liệu có thể do nhớ tôi mà bà xanh xao đến như thế không? chàng hỏi, miệng mỉm cười, nhưng mắt vẫn nghiêm.
Vậy là thái độ của chàng sẽ như thế đấy. Chàng vẫn sẽ khả ố như xưa nay vốn thế. Đột nhiên, cái thai trong bụng nàng bỗng trở thành một gánh nặng phát ớn, thay vì là một cái gì nàng đã mang một cách hoan hỉ, và người đàn ông đứng hờ hững trước mặt nàng với chiếc mũ Panama rộng vành cầm ngang hông bỗng thành kẻ thù độc địa nhất của nàng, nguyên nhân gây nên mọi nỗi khốn khổ của nàng. Khi nàng trả lời, mắt nàng lóe ánh hiểm ác, một ánh hiểm ác quá rõ ràng không thể lầm được, quá hiển lộ không thể không thấy, khiến nụ cười vụt biến khỏi mặt Rhett.
- Nếu tôi xanh xao, đó là lỗi tại anh, chứ đâu phải vì tôi nhớ anh, đồ hợm hĩnh. Đó là vì...
Ôi, nàng đâu có muốn báo cho chàng biết theo cách này, song những lời nóng bỏng cứ ào ào dâng lên môi nàng và nàng ném chúng vào mặt chàng, bất cần đám gia nhân có thể nghe thấy.
- Đó là vì tôi đang có mang!
Rhett đột nhiên nghẹn thở và chàng đưa mắt lướt nhanh khắp người nàng. Chàng bước vội một bước về phía nàng, như để nắm lấy cánh tay nàng nhưng nàng xoay người né ra, và trước vẻ căm thù trong mắt nàng, mặt chàng bèn đanh lại.
- Thật ư? Chàng lạnh lùng nói. Vậy ai là cha đứa bé? Ashley?