Muốn có con thì sao mà dễ thế và không muốn có nữa thì sao mà đau đớn! Thật kì lạ, ngay cả trong lúc đau đớn này, nàng vẫn cảm thấy day dứt biết bao khi biết mình sẽ không có đứa con nay nữa! Càng kì lạ hơn vì đây mới kể là đứa con đầu tiên nàng thực tình muốn có. Nàng cố gắng nghĩ xem tại sao nàng muốn có nó, song đầu óc nàng quá mệt mỏi rồi. Cái chết đang lởn vởn trong phòng, nàng không hơi sức nào mà đối đầu với nó, đánh lui nó và nàng đâm khiếp hãi. Nàng muốn có ai đó đầy sức mạnh kề bên, nắm tay nàng và đánh đuổi cái chết đi cho đến khi nàng hồi sức đủ mức để tự mình chống chọi lại.
Cuồng nộ đã chìm trong đau đớn và lúc này, nàng cần Rhett. Nhưng chàng không có ở đó và nàng không dám nhờ người gọi chàng.
Hồi ức cuối cùng của nàng về Rhett là hình ảnh chàng bước xuống bế nàng lên trong hành lang tối, dưới chân cầu thang, mặt tái nhợt, sạch trơn mọi biểu cảm ngoài nỗi kinh hoàng, giọng khàn đi cuống cuồng gọi Mammy. Sau đó, nàng nhớ mang máng là mình được mang lên gác, trước khi đầu óc tối sầm lại. Rồi là cái đau mỗi lúc một tăng và căn buồng lao xao nhiều giọng nói xen lẫn tiếng chân hối hả lên cầu thang và rón rén dọc hành lang trên gác. Rồi thì vụt một cái như ánh chớp sáng lòa, ý thức về một cái chết làm nàng hoảng sợ, đột nhiên muốn kêu thét lên một cái tên nhưng tiếng thét ấy chỉ thành một thì thào.
Tuy nhiên, tiếng thì thào tuyệt vọng ấy lập tức có hồi đáp. Đâu đó, trong bóng tối bên cạnh giường, giọng nói êm dịu của người được Xcarlett gọi cất lên với âm sắc của một bài hát ru: