Sau tuần đầu, Bonni xin nâng thanh chắn lên cách mặt đất năm mươi phân.
- Khi nào con lên sáu đã, Rét nói. Lúc ấy, con sẽ đủ lớn để nhảy cao hơn và ba sẽ mua cho con một con ngựa to hơn. Chân " Cậu Bâtlơ" không đủ dài.
- Đủ đấh. Con đã nhảy qua bụi hồng của cô Meli, mà bụi hồng thì cao ơi là cao.
- Không, con phải chờ đã, lần đầu tiên Rét tỏ ra cương quyết, nhưng thái độ cương quyết đó mềm dần trước những cơn giận dỗi và mèo nheo không dứt của con bé.
- Ồ, thôi được, một buổi sáng chàng cười xòa và nâng thanh chắn mỏng mảnh màu trắng lên cao hơn. Nếu con ngã thì đừng có khóc và trách ba đấy.
- Má ! Bonni gọi to, ngẩng đầu về phía phòng ngủ của Xcarlét. Má ơi ! Nhìn con này ! Ba bảo con nhảy được.
Xcarlét đang chải đầu, bèn ra cửa sổ, cúi xuống mỉm cười với cái bóng dáng bé bỏng mừng quýnh, nom thật nhố nhăng trong bộ đồ xanh lem luốc.
" Đúng là phải may cho nó bộ đồ khác ", nàng nghĩ thầm. " Mặc dù có trời biết mình sẽ phải làm thế nào để dỗ nó bỏ bộ đồ bẩn thỉu này".
- Má ! Nhìn này !
- Má nhìn đây, cưng ạ. Xcarlét mỉm cười nói.
Lúc Rét bế con bé đặt lên lưng ngựa, Xcarlét thấy trào lên một niềm tự hào khi thấy nó ngồi lưng rất thẳng, đầu rất cao ngạo nghễ và nàng kêu lên :
- Con xinh quá, kho báu của má !
- Má cũng thế, Bonni rộng lượng nói.
Và thúc gót vào sường "Cậu Bâtlơ", nó phóng qua sân về phía lùm cây.
- Má, nhìn ta băng qua cái này ! Nó vừa nói vừa vung roi.
Nhìn ta băng qua cái này.
Ký ức rung một tiếng chuông xa xăm trong tâm trí Xcarlét, có cái gì gở trong mấy tiếng ấy. Đó là gì nhỉ ? Tại sao nàng không thể nhớ ra? Nàng nhìn theo đứa con gái nhỏ của mình, tư thế thỏai mái nhẹ nhàng trên con ngữa con đang phóng nhau và cau trán lại khi một luồng ớn lạnh vụt xói qua ngực nàng. Bonni tiếp tục lao tới, những lọn tóc đen nhảy nhót, đôi mắt xanh rực cháy.
" Y hệt mắt ba", Xcarlét nghĩ thầm. " Những con mắt xanh của người Ailen. Nó giống ba đủ mọi đàng".