Thật khuây khỏa nếu được ngồi với Mêibel mà nhớ lại rằng Mêibel đã từng chôn một đứa con nhỏ chết trong cuộc chạy trốn như điên trước đạo quân của tướng Sơmơn. Nỗi cô đơn của nàng hẳn sẽ nguôi dịu nếu có Ranni ở đây vì nàng và Fanni cùng mất chồng trong những ngày thiết quân luật đen tối. Sẽ là một thú vui dữ dằn nếu đựơc cùng với bà Elxinh vừa cười vừa nhớ lại bộ mặt của bà vào cái ngày Atlanta thất thủ, khi bà quất ngựa kéo chiếc xe tải phóng qua Ngã Năm, những thứ vơ vét được ở kho lương thực xóc nảy lên vương vãi cả ra ngòai. Thật thú vị nếu được ôn lại chuyện cũ với bà Meriuêzơ, giờ đây đã ổn định chắc chắn với cửa hàng bánh ngày càng phát đạt, và hỏi bà : " Bà có nhớ sau khi đầu hàng, tình hình tồi tệ như thế nào không ?Bà có nhớ lại đận chúng ta túng thiếu đến nỗi không biết rồi sẽ kiếm đâu ra giầy dép mà đi ? Thế mà bây giờ thử nhìn chúng ta mà coi."
Phải, giá như vậy thì thật thú vị. Bây giờ nàng hiểu vì sao khi hai cựu chiến sĩ liên bang gặp nhau, họ ôn lại chuyện chiến trận hào hứng đến thế, tự hào đến thế, luyến nhớ đến thế. Đó là những ngày thử thách tấm lòng kiên trung của họ và đã vược qua. Họ là những người kỳ cựu. Nàng cũng kỳ cựu, nhưng nàng không có chiến hữu nào để ôn lại chuyện chiến trận. Ôi, giá lại được ở giữa những người cùng hội cùng thuyền, những người đã trải qua cùng cảnh ngộ và biết những thử thách đó đau đớn như thế nào... và, mặc dầu thế, những nỗi đau ấy tham dự một phần lớn lao như thế nào trong đời ta !
Nhưng, cách nào đó, những người ấy đã lánh xa nàng. Nàng hiểu ra rằng đó là lỗi tại nàng. Trước đây, nàng chưa bao giờ quan tâm điều ấy... Và bây giờ, Bonni đã chết, cô đơn và sợ hãi xâm chiếm nàng và nàng thấy bên kia bàn ăn sang trọng hào nhóang, một con người xa lụ mụ mẫm vì rượu đang tan rã ra dưới mắt nàng.