Nàng đã bắt đầu lên cầu thang để tìm chàng thì chợt nhận ra cửa phong ăn đóng chặt. Tim nàng hơi thắt lại vì hổ thẹn khi nhìn thấy cánh cửa đóng ấy, nhớ lại bao đêm trong mùa hè vừa rồi Rét đã ngồi trong đó một mình, uống tới khi say đờ và Pork phải đến giục về giường nằm. Đó là lỗi tại nàng nhưng sắp tới nàng sẽ thay đổi hết. Từ nay trở đi mọi sự sẽ thay đổi khác... nhưng lạy Chúa, xin đừng để chàng quá say, chàng sẽ không tin mình và sẽ cười mình. Mình sẽ đau đớn đến vỡ tim mất.
Nàng khẽ khàng hé cửa phòng ăn chút xíu và ngó vào. Chàng ngồi tại bàn, lút trong chiếc ghế bành, trước mặt là một chai rượu đầy còn đóng nút và cái cốc chưa dùng đến. Đội ơn Chúa, chàng chưa uống! Nàng mở hẳn cửa ra, cố nén mình để khỏi chạy đến chàng. Nhưng khi chàng ngước lên nhìn nàng, một cái gì trong mắt chàng khiến nàng đứng sững lại ở ngưỡng cửa, dập tắt những lời trên môi nàng.
Chàng nhìn nàng trân trân bằng đôi mắt trĩu nặng mệt mỏi trong đó tịnh không có một tia lấp lánh nào. Mặc dầu tóc nàng xõa xượi trên vai, ngực nàng phập phồng thở không ra hơi và váy nàng lấm bùn đến tận gối, mặt chàng vẫn không thay đổi, chẳng ngạc nhiên cũng chẳng thắc mắc, đôi môi cũng chẳng nhếch lên giễu cợt. Chàng thu lu trong chiếc ghế bành, bộ com-lê nhàu nát xộc xệch trên thân hình đang phát phì: mọi nét trên người chàng đều nói lên sự suy sụp của một cơ thể lực sĩ, sự thô hóa của một bộ mặt cường tráng. Rượu chè, ăn chơi phóng đãng đã hoàn thành công việc phá hoại trê khuôn mặt sắc nét như hình khắc trên tiền đồng. Giờ đây nó không còn giống cái đầu một chàng hoàng tử trẻ tuổi trên đồng tiền vàng mới đúc nữa, mà là một cái đầu Xêda suy đồi, mỏi mệt trên loại tiền đồng đã xấu xí đi vì qua bao tay người dùng. Chàng ngước nhìn nàng đứng đó, tay đặt trên ngực, nhìn với một vẻ bình thản, gần như hòa nhã, làm nàng sợ hãi.