Tôi nhìn đồng hồ đeo tay. Tôi nghĩ tôi đã đi rất chậm rãi. Nhưng thật ra tôi chỉ mất năm phút để từ đường Prôvân đến nhà Macgơrit.
Thế là, tôi đi dạo trên một đường phố không quán xá và quạnh hiu trong giờ này. Độ nửa giờ sau Macgơrit trở về. Nàng bước xuống xe và nhìn quanh. Hình như nàng có ý tìm ai. Chiếc xe chậm rãi quay đi. Chuồng ngựa và nơi để xe đặt ở nơi khác. Trong lúc Macgơrit sắp gọi chuông tôi đến gần nàng và nói:
- Xin chào!
- A! Chào anh? – Nàng nói một giọng hơi ngờ ngợ về nỗi vui mừng đã gặp tôi ở đó.
- Cô chẳng đã cho phép tôi gặp cô hôm nay sao?
- Đúng vậy, tôi đã quên điều đó.
Lời nói đó làm đảo lộn tất cả những ý nghĩ của tôi buổi sáng, tất cả những hy vọng của tôi suốt ngày. Tuy nhiên, tôi bắt đầu tập làm quen với những cách đối xử đó. Và tôi không bỏ đi, điều mà ngày xưa, nhất định tôi đã làm. Chúng tôi đi vào. Nanin đã mở cửa từ trước.
- Pruđăng vẫn chưa về? – Macgơrit hỏi.
- Thưa bà, chưa.
- Khi bà ta về, hãy nói bà sang ngay cho. Trước tiên chị hãy tắt đèn phòng khách đi. Và nếu có người đến hãy bảo rằng tôi chưa về.
Đó thực là một người đàn bà bận rộn một công việc gì đó và có lẽ đang bị làm phiền bởi môt kẻ không ổn nào. Tôi không biết sẽ phải có thái độ như thế nào và phải nói gì. Macgơrit đi về phía phòng ngủ của cô ta. Tôi đứng yên tai chỗ. "Đến đây" – Cô ta nói với tôi.
Cô lấy mũ ra, lấy áo choàng bằng nỉ ra và ném cả lên giường rồi ngả người trên một ghế bành lớn, gần lò sưởi mà cô ta đã cho đốt ấm mãi đến đầu mùa hạ. Và cô ta nói với tôi, vừa mân mê cái dây đồng hồ đeo tay.
- À, anh có chuyện gì mới để kể cho tôi nghe?
- Không có gì cả, nếu không phải là chuyện tôi đã lầm lỗi khi đến đây tối nay.
- Tại sao?
- Bởi vì cô có vẻ không vừa ý, và chắc chắn, tôi đã làm phiền cô.
- Anh không làm phiền tôi đâu. Chỉ tại tôi bị bệnh. Tôi đã đau suốt ngày. Tôi không ngủ được. Và tôi bị nhức đầu ghê gớm.
- Cô cho phép tôi về để cô có thể đi nghỉ.
- Ồ! Anh có thể ở lại. Nếu tôi muốn đi nằm, tôi có thể nằm trước mặt anh. Vào lúc đó có người gọi chuông.
"Còn ai đến nữa!" – Nàng nói với một vẻ khó chịu. Giây lát sau lại có tiếng gọi chuông.
- Thế ra không có người nào mở cửa sao? Tôi phải đi mở vậy! Thực vậy, nàng đứng dậy và nói với tôi:
- Anh đợi đây.
Nàng đi ngang qua căn phòng. T