Tôi xé lá thư đó và ứa nước mắt cúi hôn bàn tay đã trả lại lá thư cho tôi. Vừa lúc đó, pruđăng lại xuất hiện.
- Chị pruđăng, chị biết anh ấy yêu cầu gì không?
- Macgớit nói - Anh ta yêu cầu cô thứ lỗi.
- Đúng thế.
- Và cô đã tha lỗi cho anh ta?
- Phải thứ chứ sao. Nhưng anh ấy còn muốn cái khác nữa?
- Cái gì vậy?
- Anh ấy muốn đến ăn tối với chúng ta.
- Và cô bằng lòng chứ?
- Chị nghĩ thê nào?
- Tôi nghĩ đây là hai đứa trẻ thơ, đứa nào cũng như đứa kia, đều không có đầu óc cả. Nhưng tôi cũng nghĩ, tôi đang rất đói bụng.Và cô chấp nhận càng sớm, chúng ta càng có thể ăn sớm hơn.
- Thôi, chung ta đi!
- Macgơrit nói – Ba chúng ta hãy lên xe. À, - Cô nói tiếp và quay sang phía tôi- Nanin chắc ngủ rồi. Anh sẽ mở cửa. Hãy cầm chìa khoá của em và cố gắng đừng làm mất nữa nhé.
Tôi ôm hôn Macgơrit đến ngạt thở. Jôdép bước vào:
- Thưa ông – anh ta nói với vẻ đầy thoả mãn – hành lý đã sắp xếp xong rồi.
- Hoàn toàn xong?
- Vâng, thưa ông.
- Thế thì được. Hãy mở ra lại. Tôi không đi nữa.