Quả vậy, trong ngày hôm đó, tôi nhận được những dòng chữ này: "Tối em đi Bugival với ông quận công. Anh hãy đến nhà Pruđăng chiều nay, vào lúc tám giờ". Đúng giờ đã dặn, Macgơrit trở về và đến gặp tôi tại nhà Đuvecnoa.
- Được lắm, mọi việc đã ổn thoả - nàng vừa nói vừa đi vào.
- Đã thuê được ngôi nhà ấy rồi à – Pruđăng hỏi.
- Vâng. Ông quận công bằng lòng ngay tức khắc. Tôi không biết ông quận công. Nhưng tôi hổ thẹn vì tôi đã đánh lừa ông ta như vậy.
- Nhưng chưa hết đâu! – Macgơrit nói tiếp.
- Còn điều gì nữa?
- Tôi đang lo lắng về chỗ ở của anh Acmân.
- Cũng trong ngôi nhà ấy? – Pruđăng vừa nói vừa cười.
- Không. Nhưng cũng ở Poa đuy Rua. Lúc ông quận công và tôi ăn trưa, trong khi ông ta ngắm nhìn ngôi nhà, tôi đã hỏi bà Acnul xem bà có một căn nhà thích hợp không. Thật may, bà ta có một căn phòng đàng hoàng với một phòng khách, một tiền sảnh và một phòng ngủ. Tôi nghĩ, thế là đủ những gì cần thiết. Sáu mươi frăng mỗi tháng. Ngôi nhà được trang hoàng đủ để giải toả cho một người bị u uất. Tôi xin giữ lại căn nhà ấy. Tôi làm thế có đúng không? Tôi nhảy lên ôm choàng lấy cổ Macgơrit.
- Được lắm – nàng nói tiếp – anh có một chìa khoá của cái cửa nhỏ. Em hứa cho ông quận công một cái chìa khoá cửa lưới. Nhưng ông không nhận. Bởi vì, khi ông đến, ông chỉ đến vào ban ngày. Em tin ông rất sung sướng về cái ý đổi thay đã đưa em xa rời Paris trong một thời gian, điều đó sẽ làm cho gia đình ông giảm bớt dư luận. Tuy nhiên, ông đã hỏi tại sao em yêu thích Paris đến thế, lại tự quyết định giam mình trong vùng nông thôn này. Em trả lời: em đang bị bệnh và muốn được tĩnh dưỡng. Ông có vẻ tin em, nhưng luôn lo ngại. Như vậy, chúng ta cần phải đề phòng rất nhiều, anh Acmân yêu quý ạ. Bởi vì ông ta sẽ cho người theo dõi ở đó. Ông ta không phải chỉ thuê một căn nhà, mà ông ta còn phải trả nợ cho anh nữa và khốn nạn thay, em cũng có những món nợ. Anh thông cảm tất cả chứ?