- Anh thừa biết cô ấy sẽ không làm điều đó. Như vậy, anh Acmân thân mến, hãy để cho cô ta được yên. Nếu anh giận cô ta, anh sẽ hổ thẹn vì thái độ của anh đối với cô ta. Macgơrit xanh xao, ho nhiều, cô ấy sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Và Pruđăng đưa tay bắt tay tôi, nói tiếp:
- Anh hãy đến thăm, cuộc viếng thăm của anh sẽ làm cho cô ấy sung sướng.
- Tôi không muốn gặp ông N...
- Ông N... không bao giờ có mặt ở nhà cô. Cô không thể chấp nhận ông ta được.
- Nếu Macgơrit cần gặp tôi, cô ta đã biết tôi ở đâu. Cô ta cứ đến. Nhưng tôi, tôi không đặt chân đến đường phố Antin nữa.
- Và anh sẽ tiếp cô ta tử tế chứ?
- Rất tử tế.
- Thôi được! Tôi tin chắc cô ấy sẽ đến.
- Cô ta cứ đến.
- Hôm nay, anh có đi đây không?
- Tôi sẽ ở nhà suốt cả buổi tối.
- Tôi sẽ nói lại với nàng. Pruđăng ra về.
Tôi không buồn viết cho Ôlêem rằng tối nay tôi không đến gặp nàng. Tôi không bận tâm về cô gái đó. Mỗi tuần nhiều lắm tôi ở lại đêm nhà nàng một lần. Nàng không cảm phiền gì, tôi tin thế, vì nàng đã có một diễn viên thuộc gánh hát nào đó trên đại lộ.
Tôi đi ăn tôi và trỏ về gần như tức khắc. Tôi đốt hết các lò sưởi trong nhà lên. Tôi cho phép Jôdép về nghỉ.
Tôi không nói lại cho bạn biết tất cả những tình cảm phức tạp đã xáo động tôi trong một giờ chờ đợi. Nhưng vào chín giờ, khi nghe gọi chuông, tất cả những xáo động hợp thành một xúc cảm mãnh liệt, đến nỗi khi bước ra mở cửa, tôi bắt buộc phải dựa vào vách, để khỏi ngã Macgơrit bước vào.
Nàng mặc toàn đồ đen và phủ kín mặt. Tôi nhận thấy lờ mờ gương mặt của nàng, dưới đám đăng ten.
Nàng bước vào phòng khách, và kéo tấm voan lên. Nàng xanh xao, tái nhợt như phiến cẩm thạch.