- Cô về hơi muộn,- chị nói - Cô ở đâu thế?
- Tôi vừa gặp Dickon! Tôi vừa gặp Dickon!
- Tôi cũng biết nó đến, - Martha nói với vẻ hân hoan - Cô thấy nó thế nào?
- Tôi nghĩ, tôi nghĩ...anh ấy rất đẹp! – Mary nói bằng một giọng cả quyết.
Martha sửng sốt, nhưng vẻ mặt đầy vẻ thích thú. - Chà, - Chị nói, - nó là đứa khá nhất trong những đứa trẻ nhà tôi được sinh ra, nhưng chúng tôi chưa bao giờ cho rằng nó đẹp trai. Mũi nó hếch quá.
- Tôi thì lại thích cái mũi hếch như thế, - Mary đáp.
- Mà đôi mắt nó thì cứ tròn như hai hòn bi, - Martha nói với đôi chút ngờ vực, - mặc dù chúng có màu khá đẹp.
- Tôi lại thích chúng tròn như thế, - Mary bảo, chúng có màu như màu của bầu trời trên cánh đồng hoang.
Martha tươi cười mãn nguyện. - Mẹ vẫn bảo nói có màu mắt ấy bởi cứ luôn ngước nhìn chim chóc và mây bay. Nhưng còn cái miệng rộng ngoác nữa chứ?
- Tôi thì tôi yêu cái miệng rộng của anh ấy, - Mary đáp một cách ngoan cố - Tôi ước miệng của tôi cũng giống hệt như thế.
Martha tủm tỉm vẻ sung sướng.
- Nếu thế thì cô sẽ có một bộ mặt khá ngộ đấy. Nhưng tôi đã biết sự thể sẽ như thế khi cô gặp nó. Thế cô có thích các hạt giống và dụng cụ làm vườn không?
- Làm sao chị biết anh ấy mang chúng cho tôi? – Mary hỏi.