Ông có khuôn mặt mới buồn rầu làm sao! Đôi mắt đen của ông như thể không nhìn vào nó mà nhìn vào một cái gì khác, và ông ấy khó mà có thể nghe nhiều về nó.
- Ta quên khuấy mất cháu,- ông nói – Làm sao ta có thể nhớ ra cháu cơ chứ? Ta đã tính đưa tới chỗ cháu một cô gia sư, một bảo mẫu hoặc ai đó đại loại như vậy, thế mà ta lại quên khuấy đi.
- Bác làm ơn, - Mary mở đầu- làm ơn...- Nó cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
- Cháu muốn nói gì? – ông hỏi ân cần.
- Cháu...cháu đã quá lớn để cần đến bảo mẫu,- Mary đáp- Và xin bác...xin bác đừng bắt cháu phải có thêm một cô gia sư bên cạnh nữa.
Ông lại xoa trán và chằm chằm nhìn nó.
- Đó là những gì mà người phụ nữ nhà Sowerby đã nói mà,- ông lẩm bẩm.
Mary thu hết can đảm.
- Có phải bà...bà là mẹ của chị Martha không ạ?- Mary lắp bắp.
- Phải, ta cho rằng thế,- ông đáp.
- Bà ấy rất hiểu trẻ con, - Mary bảo – Bà có tới mười hai người con, nên bà hiểu.
Ông như choàng tỉnh. - Thế cháu muốn gì ?
- Cháu muốn được chơi ngoài trời,- Mary đáp, nó hy vọng giọng mình không đến nỗi run, - Cháu chưa bao giờ thích điều đó khi ở Ấn Độ. Còn ở đây, làm thế khiến cháu thấy đói bụng, và cháu đang béo lên.
Ông nhìn con bé. - Bà Sowerby bảo điều ấy sẽ làm cháu khỏe hẳn ra. Có lẽ đúng thế thật. Bà ấy cho rằng tốt hơn hết cháu hãy khỏe lên đã rồi mới cần một gia sư kèm cặp.
- Cháu cảm thấy rất khỏe mỗi khi được chơi đùa, cùng với nắng gió ngoài cánh đồng hoang,- Mary lý sự.
- Cháu thường chơi ở đâu ?
- Ở khắp mọi nơi,- Mary hổn hển đáp, - Mẹ chị Martha gửi cho cháu một sợi dây nhảy. Cháu nhảy dây khắp nơi...và cháu còn ngó quanh xem liệu có gì sắp trời lên khỏi mặt đất không. Cháu chẳng hề làm gì có hại.
- Đừng sợ hãi thế,- ông Craven nói giọng lo lắng – Một đứa trẻ như cháu thì chẳng thể làm gì có hại hết. Cháu có thể làm những gì cháu muốn.
Mary vội đưa tay lên che cổ, nó sợ ông nhìn thấy cái sự nghẹn ngào đầy kích động mà nó sắp rơi vào. Nó bước lại gần ông hơn.