Vị tiểu vương hạ cố ngồi xuống tấm chăn dưới gốc cây.
- Công việc ông thường làm trong khu vườn này là gì vậy, ông Weatherstaff? – Colin hỏi thăm.
- Bất kể việc gì tôi được sai khiến, - lão Ben đáp. – Kể ra tôi cũng được chiếu cố, bởi vì bà ấy quý tôi.
- Bà nào? – Colin hỏi.
- Bà mẹ của cậu., - lão Ben đáp.
- Mẹ của tôi? – Colin thốt lên, rồi nó lặng người nhìn ông già. – Đây là khu vườn của bà, có đúng không?
- Vâng, thưa đúng! – Và lão Ben cũng nhìn nó. – Chỉ có bà nhà ưu ái nó nhất.
- Giờ đây nó là khu vườn của tôi. Tôi cũng yêu nó. Tôi sẽ đến đây hàng ngày, Colin tuyên bố. – Nhưng nó vẫn phải là một bí mật. Mệnh lệnh của tôi là không ai được biết chúng tôi đã đến đây. Dickon và cô em họ của tôi sẽ làm vườn và giữ cho nó sống. Thỉnh thoảng tôi sẽ của ông đến giúp họ một tay, nhưng ông chỉ được tới khi không một ai nhìn thấy.
Khuôn mặt lão Ben Weatherstaff méo đi trong nụ cười già nua khô khốc.
- Trước kia tôi cũng đã từng tới đây, khi không ai nhìn thấy tôi, - lão bảo.
- Cái gì? – Colin thốt lên. – Khi nào?
- Lần cuối tôi tới đây, - lão đưa tay xua cằm rồi ngó quanh, - là quãng hai năm về trước.
- Suốt mười năm qua làm gì có ai ở trong vườn, - Colin kêu lên. – và không có cửa vào mà.