Trong khi nói mấy câu này, bá tước phu nhân đưa mắt nhìn sang con gái. Natasa nằm im mắt nhìn trân trân vào một trong mấy con sư tử đầu người bằng gỗ đào hoa tâm chạm ở góc giường, phu nhân nhìn sang chỉ thấy chiều nghiêng mặt nàng.
Gương mặt của Natasa làm cho phu nhân kinh ngạc vì có vẻ nghiêm nghị và đăm chiêu khác thường.
- Vâng, rồi sao hở mẹ? - Natasa lắng nghe và suy nghĩ.
- Con làm cho nó ngẩn ngơ ra như vậy để làm gì? Con muốn gì ở Boris? Con cũng thừa biết con không thể lấy nó được kia mà.
- Tại sao? - Natasa hỏi, vẫn nằm im như cũ.
- Tại vì nó còn trẻ, tại vì nó nghèo, tại vì nó họ với con, tại vì chính con cũng chẳng yêu gì nó.
- Sao mẹ biết?
- Mẹ biết. Như thế không tốt đâu, cô bạn nhỏ của mẹ ạ.
- Nhưng nếu con muốn... - Natasa nói.
- Thôi con đừng nói những chuyện vớ vẩn nữa, - phu nhân nói.
- Nhưng nếu con muốn...
- Natasa, mẹ nói chuyện đứng đắn...