- Thưa điện hạ để chuẩn bị đương đầu với cái chết ngày mai, họ đã mặc
áo trắng.
- Ô nhân dân thật kỳ diệu vô song - Kutuzov nói đoạn nhắm mắt lắc đầu -
Thật là vô song! - Ông nhắc lại trong một tiếng thở dài.
- Ông muốn ngửi mùi thuốc súng phải không? - Kutuzov nói với Piotr -
Phải đấy, cái mùi ấy thú vị lắm. Tôi được vinh dự làm con người hâm mộ
quý phu nhân, phu nhân có mạnh khỏe không? Doanh trại chúng tôi sẵn sàng
đón tiếp ông - Rồi, như ta vẫn thường thấy ở những người già, Kutuzov bắt
đầu đưa mắt ngơ ngác nhìn quanh tựa hồ như đã quên hết những điều ông
phải nói và phải làm.
Đột nhiên, hẳn là sực nhớ lại điêu đang muốn nói. Ông vẫy tay gọi
Andrey Xergeyevich Kaixarov, em trai viên sĩ quan phụ tá của ông, lại gần.
- Này, anh có nhớ mấy câu thơ của Marin không? Mấy câu thơ ông ta viết
về Gerakov: “Thà cứ làm thầy học trong trường lục quân”[218]… Anh đọc
đi, đọc đi - Kutuzov nói, vẻ hiển nhiên là đang muốn có dịp cười.
Kaixarov đọc… Kutuzov mỉm cười gật đầu theo nhịp mấy câu thơ.
Khi Piotr rời Kutuzov, Dolokhov lại gần nắm lấy tay chàng.
- Tôi rất sung sướng được gặp bá tước ở đây - Dolokhov cất cao giọng nói
mội cách đặc biệt rắn rỏi và long trọng, và sự có mặt của những người lạ ở
xung quanh hình như không làm cho chàng thấy vướng víu chút nào. - Trước
cái ngày mà chỉ có Thượng đế mới biết trong chúng ta ai sẽ còn sống sót, tôi
lấy làm sung sướng được dịp nói với ông rằng tôi rất ân hận về những
chuyện hiểu lầm đã xảy ra giữa chúng ta và tôi rất mong muốn ông đừng để
bụng giận tôi. Xin ông tha lỗi cho tôi.