Đôi vợ chồng kia lấy nhau đã lâu mà không có con. Hai người cầu Trời khấn Phật, mãi mới sinh được một con trai, rất ngoan ngoãn dễ thương. Vợ chồng vui lắm, cưng chiều con lắm.
Hai người bàn tính đặt tên cho con trai cưng là MÈO.
Một hôm, người hàng xóm tới thăm, nghe tên thằng bé là mèo, liền chê:
- Bộ hết chữ rồi mà sao lại đặt tên cho con là Mèo?
- Không phải hết chữ, nhưng vì cưng nó, nên đặt vậy.
- Sao không gọi nó là TRỜI. Còn gì cao qúi bằng Trời. Trời xanh xanh bao la, coi thật đẹp. Thế là đôi vợ chồng này nghe bùi tai nên đặt tên cho con là Trời. Nghe cũng lếu láo thật.
Lại một hôm có người bạn ở xa tới chơi, anh ta bảo:
- Sao lại đặt tên nó là Trời, nghe ngạo nghễ quá, nhưng trời còn thua mây, mây che cả bầu trời, không thấy sao. Đặt tên cho nó là MÂY đi.
Người khác lại chê và đề nghị: Mây còn thua gió, gọi nó là GIÓ đi.
Người khác nói: Gió còn thua tường. Tường cản được gió . Đặt tên cho nó là TƯỜNG đi.
Tường cũng lại bị chê nữa: Sao lại gọi là Tường, chuột còn leo cả lên tường. Gọi nó là CHUỘT đi.
Người khác chê: Bộ khùng hay sao mà con cái lại đi gọi là chuột? Không thấy người ta nuôi mèo bắt chuột sao, gọi nó là mèo đi.
- Tôi đặt tên cháu là MÈO rồi, nhưng người ta cứ nói này nói nọ. Khổ quá. Thôi con ơi, từ nay bố mẹ cứ gọi con là MÈO vậy.
Thế là MÈO lại hoàn MÈO.